Trời ạ, đây thật sự là cô sao?
Mắc cỡ chết mất thôi!
Trong chớp mắt ý nghĩ kia trong lòng đã biến mất không còn bóng dáng, Đàm Tiểu Ân cảm thấy dũng khí của mình đột nhiên đã bay biến không còn tăm tích.
…
Âu Minh Triết tắm rửa xong, lúc đi ra ngoài liền thấy Đàm Tiểu Ân đang nằm nhoài trên giường, cô ôm lấy gối đầu đang vì hành vi mất mặt của mình ban nãy mà cảm thấy chán nản.
Anh ngồi bên cạnh nhìn Đàm Tiểu Ân: “Em đang làm gì đó?”
Đàm Tiểu Ân nghe tiếng vội bò dậy, phát hiện bản thân nhất thời không nhịn được mà thất thần.
Cô nhìn Âu Minh Triết: “Chú à, chú tắm xong rồi sao?”
“Ừm.”
Âu Minh Triết điềm tĩnh nhìn cô, trong ánh mắt vẫn còn chút kích tình chưa vơi đi hoàn toàn.
Rõ ràng là chính anh nổi lên hưng thú xấu xa muốn nhìn cô có thể làm đến trình độ nào, kết quả lại là chính anh bị trêu chọc, đến nổi dấy lên dục vọng muốn dừng mà không được.
chết tiệt!
Lòng Âu Minh Triết đầy ảo não, anh nhìn Đàm Tiểu Ân rồi nói một cách lạnh lùng: “Muộn rồi, em đi ngủ đi!”
“Em đến giúp chú ạ.” Đàm Tiểu Ân bước qua, tay vừa mới đưa gần Âu Minh Triết đã bị anh nắm chặt, không cho cô cơ hội đến gần anh nữa.
Nếu không thì hôm nay anh không ngủ được nữa mất!
Đàm Tiểu Ân nhìn dáng vẻ đột nhiên sợ hãi cô đến gần của anh, hỏi: “Chú à, có phải chú đang xấu hổ hay không?”
Câu này khiến Âu Minh Triết hơi xù lông, xấu hổ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378663/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.