Đàm Tiểu Ân quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tìm tòi nghiên cứu nhìn anh, nói: “Chú tỉnh rồi à? Em không ngủ được, lại thấy đói bụng liền thức dậy nấu chút gì ăn.” 
Đàm Tiểu Ân ngủ cũng không ngon, cô nằm mơ, mơ thấy Mẹ Đàm tìm đến cửa dẫn cô về nhà, mơ thấy người nhà họ Âu bởi vì mẹ cô mà đuổi cô đi. 
Cô cảm thấy khủng hoảng tột cùng… 
Tỉnh dậy thì phát hiện còn sớm tinh mơ, nhưng cô vẫn bò dậy. Vừa vặn nấu bữa sáng, chú mà vừa dậy là có thể ăn ngay. 
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân, ánh nắng sáng sớm hắt lên người khiến cô như sinh động tỏ ra hào quang vậy. 
Cô bưng món ăn để lên bàn rồi nói với Âu Minh Triết: “Chú à, ăn cơm thôi? Đúng rồi, chú còn chưa rửa mặt nữa, đợi em…” 
Sau đó nhanh chóng vào phòng rửa tay lấy nước cho anh. 
Cô vắt khăn mặt trong chậu rửa mặt rồi đưa qua cho anh. 
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân cũng không cầm lấy khăn mà nắm lấy tay cô. 
Đàm Tiểu Ân sững người chốc lát rồi nhìn Âu Minh Triết, cười nói: “bảo chú rửa mặt thôi mà, chú nắm tay em làm gì?” 
“Những việc này không phải có người làm hay sao?” Anh vẫn nắm tay cô. 
Cánh tay Đàm Tiểu Ân thon dài, nhưng lòng bàn tay hơi thô ráp, đều là vết kén mài khi đi làm công bên ngoài mà tạo thành. 
“Em dậy sớm không có việc gì làm.” Đàm Tiểu Ân nói: “mỗi ngày ở nơi đây ăn không ngồi rồi, đem hết việc cho dì Ngô làm thì không tốt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-yeu-nghiet-cua-au-thieu/378664/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.