"Nhất Thành... Cứu em..."
Trong cơn mộng, Diệp Nhất Thành nhìn thấy một người có ngoại hình rất giống Vu Bảo, người này ăn mặc rất giống thời cổ xưa. Cậu đang bị một người nào đó giữ lấy. Cậu yếu ớt cầu cứu với hắn... Người kia tựa như làn khói cười tàn độc.
"Diệp Nhất Thành, ta và ngươi ở bên cạnh nhiều năm như vậy tại sao trong mắt ngươi chỉ nhìn thấy mình nó...
Còn ta thì sao?"
"Xoẹt" một tiếng Diệp Nhất Thành giật mình tỉnh lại. Mồ hôi nhề nhại, dạo gần đâu hắn luôn mơ thấy người kia, rất giống Vu Bảo nhưng lại mềm mại và dịu dàng hơn.
Mê man chìm vào giấc ngủ lần nữa. Diệp Nhất Thành tiếp tục mơ thấy ác mộng, lần này lại thấy Vu Bảo bị giết trước mặt hẳn.
"Đùng" một tiếng sét lớn khiến Diệp Nhất Thành tỉnh lại, cũng tờ mờ sáng. Mệt mỏi vì ác mộng, Diệp Nhất Thành đi tắm để lấy lại tỉnh táo.
Tiết trời sáng âm u, dự cảm không lành. Diệp Nhất Thành thuận tay đem theo chiếc dù lên xe. Đến công ty đã thấy Vu Bảo lăng tăng làm việc. Gánh nặng trong lòng cùng với sự mệt mỏi cũng vì gặp người kia mà biến mất.
Vu Bảo đứng dậy muốn đi photo một ít tài liệu, Kiều Lạc Trân nhìn thấy vội đưa ly cho Vu Bảo, Vu Bảo khó hiểu nhìn.
"Lấy hộ tôi ít nước." Cô ta nói.
"Tại sao?" Vu Bảo hỏi lại.
"Thì trước sau gì cậu cũng đi ngang qua khu lấy nước, sẵn tiện lấy hộ tôi."
"Nghe cũng hay thật, vậy cô đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-it-noi/3563590/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.