Trời mưa ngày càng nặng hạt, Diệp Nhất Thành tìm người khắp nơi. Đến một nơi rất đông người tụ tập, dự cảm không lành, hắn vội vàng chạy đến.
Đập vào mắt hắn là Vu Bảo nằm cùng con dao đang cắm vào nơi trái tim, nước mưa hòa cùng với máu làm đỏ một vùng đáng sợ.
Mắt hắn liếc nhẹ về phía đỉnh đầu Vu Bảo, không quản nhiều hắn ném chiếc dù đi.
"Gọi cấp cứu, gọi cấp cứu mau lên."
"Gọi rồi, tôi đã gọi rồi."
Một người trong số đó trả lời. Khi nãy vừa nhìn thấy Vu Bảo nằm ở đây thì có người lập tức gọi cấp cứu.
Lời vừa dứt cấp cứu cũng đến ngay sau đó. Diệp Nhất Thành cũng leo lên xe cấp cứu đi mất hút.
Đâu đó lúc vừa sảy ra vụ án, linh hồn Vu Bảo thần thờ đứng nhìn thân xác mình nằm dưới mưa.
'Tại sao?.. Tại sao mình lại nằm ở đó?" Vu Bảo hoảng sợ khóc. "Chuyện gì đang sảy ra vậy? Mơ thôi đúng không?"
Mưa như trút nước, máu cứ thế tuông ra. Vu Bảo bất lực gào thét.
"Đừng chảy nữa, làm ơn... Như thế mình sẽ thật sự chết mất."
Cậu cầu xin bản thân mình đừng chảy máu nữa, chưa lần nào cậu thật sự bất lực như lần này.
Diệp Nhất Thành chạy đến, Vu Bảo giống như vớ được cọng rơm cứu mạng.
"Diệp tổng, làm ơn... Cứu tôi... Làm ơn gọi cấp cứu đi... Làm ơn."
Chợt nhận thấy có ánh mắt, giống như có ai đó nhìn thấy mình. Vu Bảo sững sờ đồi chút, nhìn thấy hắn giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-it-noi/3563591/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.