Đến phòng y tế, cũng may Diệp Nhất Thành không sao. Chỉ là lúc nãy quá vội đến cứu người nên bị va chạm bị thương một chút.
"Cậu thoa thuốc cho tôi." Diệp Nhất Thành ra lệnh.
"Anh không có tay à?" Bị một người xa lạ ra lệnh cậu không vui đáp trả.
"Không có." Diệp Nhất Thành thản nhiên.
Vu Bảo hậm hực nhận lấy hộp thuốc thoa thoa cho hắn, tuy không vui nhưng động tác rất nhẹ nhàng thành thục.
"Cảm ơn." Cậu nói.
"Chuyện gì?"
"Lúc nãy đã cứu tôi. Tuy tôi không biết anh là ai nhưng cũng rất cảm ơn." Mấy ai lại đi cứu một người dưng nước lã như cậu để bản thân mình bị thương cơ chứ.
Nghe chính miệng Vu Bảo nói không biết hắn là ai, đột nhiên hắn lại cảm thấy rất khó chịu.
"Bây giờ thì biết rồi." Hẳn đáp.
"Ồ."
"Động tác rất thành thục, có vẻ cậu rất hay làm chuyện này?"
"Lúc đi học hay đánh nhau. Chuyện thường thôi."
Vu Bảo cười đáng yêu, đôi má lộ ra đồng điếu nhỏ. Không gian đang rất ngọt ngào bị tiếng gõ cửa phá tan bầu không khí, Kiều Lạc Trân đi vào, tay còn cầm một vài món đồ, có vẻ như là thuốc bôi. Dáng vẻ mỏng manh yếu đuối khiến người ta muốn che chở.
"Diệp tổng..." Kiều Lạc Trân gọi.
"Cái gì? Diệp tổng? Chủ tịch mới của Diệp thị là anh?" Vu Bảo ngạc nhiên nhìn hắn.
"Không lẽ là cậu?"
Diệp Nhất Thành rất thản nhiên gật đầu, lúc sáng vì đi trễ nên lúc chào đón chủ tịch cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-it-noi/3563001/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.