🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đến phòng y tế, cũng may Diệp Nhất Thành không sao. Chỉ là lúc nãy quá vội đến cứu người nên bị va chạm bị thương một chút.

"Cậu thoa thuốc cho tôi." Diệp Nhất Thành ra lệnh.

"Anh không có tay à?" Bị một người xa lạ ra lệnh cậu không vui đáp trả.

"Không có." Diệp Nhất Thành thản nhiên.

Vu Bảo hậm hực nhận lấy hộp thuốc thoa thoa cho hắn, tuy không vui nhưng động tác rất nhẹ nhàng thành thục.

"Cảm ơn." Cậu nói.

"Chuyện gì?"

"Lúc nãy đã cứu tôi. Tuy tôi không biết anh là ai nhưng cũng rất cảm ơn." Mấy ai lại đi cứu một người dưng nước lã như cậu để bản thân mình bị thương cơ chứ.

Nghe chính miệng Vu Bảo nói không biết hắn là ai, đột nhiên hắn lại cảm thấy rất khó chịu.

"Bây giờ thì biết rồi." Hẳn đáp.

"Ồ."

"Động tác rất thành thục, có vẻ cậu rất hay làm chuyện này?"

"Lúc đi học hay đánh nhau. Chuyện thường thôi."

Vu Bảo cười đáng yêu, đôi má lộ ra đồng điếu nhỏ. Không gian đang rất ngọt ngào bị tiếng gõ cửa phá tan bầu không khí, Kiều Lạc Trân đi vào, tay còn cầm một vài món đồ, có vẻ như là thuốc bôi. Dáng vẻ mỏng manh yếu đuối khiến người ta muốn che chở.

"Diệp tổng..." Kiều Lạc Trân gọi.

"Cái gì? Diệp tổng? Chủ tịch mới của Diệp thị là anh?" Vu Bảo ngạc nhiên nhìn hắn.

"Không lẽ là cậu?"

Diệp Nhất Thành rất thản nhiên gật đầu, lúc sáng vì đi trễ nên lúc chào đón chủ tịch cậu không hề có mặt, tiệc rượu hôm qua cậu cũng không đến. Vu Bảo vốn không biết mặt mũi chủ tịch mới ra sao.

"Ôi mẹ ơi." Vu Bảo cảm thán nhìn người trước mặt.

Diệp Nhất Thành thấy biểu cảm của cậu cũng mỉm cười.

Kiều Lạc Trân thu một tràn kia vào mắt cũng gấp gáp nói chen vào.

"Em... Em không biết chuyện sẽ thành ra như thế này. Em có mua ít thuốc cho anh, mong anh nhận lấy."



Không đợi Diệp Nhất Thành lên tiếng, Vu Bảo chán ghét đuổi người.

"Ở đây không thiếu chút thuốc đó của cô, không cần."

Kiều Lạc Trân không để ý đến cậu, chỉ chăm chăm vào Diệp Nhất Thành.

"Về đi." Hắn nói.

Cô ta hậm hực bỏ về. Hắn biết Kiều Lạc Trân là con gái riêng của Chu Vân Thu vào đây bằng cửa sau, Vu Bảo mang họ Vu thì chắc chắn là con của Vu Đại rồi, từ đầu đến cuối đều không nói thân phận ra, thậm chí còn dấu diễm.

"Tại sao hôm qua cậu không đến tiệc rượu. Nếu đến thì đã sớm biết tôi là ai để bây giờ không bị bất ngờ."

"Có gì vui, toàn mấy lão già giả bộ cười cười nói nói, chán chết đi được."

Cậu bất mãng nói ra quan điểm của mình, tính cách chân thật khiến Diệp Nhất Thành bật cười.

"Vậy sao?" Hắn ôn nhu nhìn cậu.

"Khoan đã... Anh biết tôi là ai? Còn biết tôi không đến?" Vu Bảo nghi ngờ hỏi.

Diệp Nhất Thành chỉ chỉ vào đầu mình. "Não dùng để suy nghĩ, không phải để trang trí. Mắt dùng đến nhìn cũng không phải để trưng."

Vu Bảo vẫn nửa nghi nửa ngờ nhìn hắn.

"Sau này tôi sẽ dùng tên giả."

"Làm giả căn cước cũng sẽ đi tù."

"Tôi nói con người anh sao mà khó ưa chết đi được." Từ nãy đến giờ cậu cứ nói một câu Diệp Nhất Thành sẽ đáp một cầu khiến cậu đi vào thể bí, trước đến nay chưa ai khiến cậu bí bách như vậy, ngay cả mẹ con Kiều Lạc Trần cũng không có khả năng này. Xem ra Vu Bảo hôm nay gặp phải đối thủ rồi.

Cảm giác rất quen thuộc, lòng sinh ra một ham muốn dung túng người này. Hắn không biết tại sao lại luôn muốn nhìn cậu, trước kia luôn ghét ai đó nói nhiều ồn ào. Vậy mà bây giờ lại im lặng, trìu mến lắng nghe Vu Bảo nói luyên thuyên, lâu lâu còn muốn trêu chọc cho cậu tức giận... Khiến hắn cười rất nhiều.

Trở về phòng làm việc, Diệp Nhất Thành say đắm nhìn tay được ai kia cẩn thận băng bó cho hắn, nhìn đến quên trời đất. Trợ lý gõ cửa đi vào.

"Diệp tổng... Triệu Thanh Thức phải làm sao?"

"Đuổi khỏi Diệp thị, phong sát toàn bộ."

"Dạ."

Tan làm, Vu Bảo leo lên xe buýt chán nản về nhà. Chiếc xe đạp hư bị cậu ném nằm ở trạm xe buýt vẫn còn nguyên ở đó, cậu một tay dựng nó lên mang đi về.



Đi được một chút thì Vu Bảo bị một chiếc ô tô chặn đường, không muốn dính rắc rối, Vu Bảo vội né xa chiếc xe kia. Nhìn là biết nó không phải loại rẻ tiền, không may làm trẩy chắc phải bán thân mới đền nổi.

Diệp Nhất Thành trên đường đi làm về thì thấy Vu Bảo đang dắt bộ, hắn muốn làm lơ đi trước nhưng khi vượt qua rồi lại nhìn vào gương chiếu hậu thấy bộ dáng chật vật của người kia lại không đành lòng vòng xe lại. Không biết tại sao thấy Vu Bảo hắn luôn không kìm được mà muốn lại gần.

Cửa xe hạ xuống.

"Lên đây tôi đưa cậu về."

"Không cần." Cậu dứt khoát trả lời.

Bị từ chối, Diệp Nhất Thành không đủ kiên nhẫn bước xuống xe, mạnh bạo giật lấy thẳng tay ném chiếc xe đạp vào thùng rác.

"Bộ nhà cậu thiếu tiền lắm hả? Tôi mua cho cậu chiếc xe mới."

"Bộ nhà anh dư tiền lắm hả?" Vu Bảo tức giận muốn mắng người, hét thẳng vào mặt hắn.

"Đúng, nhà tôi không có gì ngoài tiền."

"Diệp Nhất Thành cái tên chết bẩm nhà anh." Tức chết đi được, Vu Bảo muốn đánh người đến nơi.

Hắn không muốn dài dòng, nắm cổ áo ném Vu Bảo vào xe đóng cửa lại.

"Nhà cậu không có tiền mua xe cho cậu đi làm hả?"

"Tôi muốn sống khiêm tốn."

"Cái này là keo kiệt, không phải khiêm tốn."

"Nhà giàu như anh cũng tự lái xe đi làm cũng là keo kiệt."

"Tôi là tự thân vận động, không làm phiền người khác."

Vu Bảo tức đến đỏ mặt im lặng nhìn ra cửa số, Diệp Nhất Thành trêu chọc thành nghiện. Không nhịn được mà nở nụ cười đẹp đẽ.

Không cần Vu Bảo chỉ điểm, Diệp Nhất Thành cũng biết đường đưa người về đến nhà.

"Sao anh biết nhà tôi?"

"Tôi đọc được suy nghĩ của cậu."

Không thèm nói chuyện với hắn, càng nói lại càng chuốc thêm bực, cậu cảm ơn rồi chạy vào nhà.

Kiều Lạc Trân từ cửa sổ lầu nhìn xuống đều thấy tất cả. Vừa vào nhà đã bị hai mẹ con cô ta chặn ngay cửa phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.