🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lấy được quả kem yêu thích Vu Bảo lon ton về nhà, cậu cũng không để ý rằng có người đi theo mình suốt chặng đường dài.

Đợi người vào nhà, Diệp Nhất Thành ngước nhìn số nhà, phía trên còn có ghi tên chủ hộ. "Vu Đại."

Cái phòng nhỏ ở tầng hai sáng đèn rồi mới rảo bước về nhà. Vừa đi hắn vừa ngẫm nghĩ.

"Người này là ai? Tại sao lại có cảm giác quen thuộc đến như vậy?"

Đêm đó, sau khi nhìn thấy Vu Bảo. Trong giấc mơ hắn liền mơ thấy một người có dáng dấp tương tự hiện hữu trước mặt gọi hắn.

"Phu quân."

Thức tỉnh từ cơn mơ, trời cũng vừa hừng sáng. Từ nhỏ đến giờ hắn chưa bao giờ ngủ mơ, vậy mà lần đầu tiên mơ thấy lại là người con trai đó.

Hôm nay ngày đầu tiên nhận chức, Diệp Nhất Thành cũng tranh thủ đến sớm.

Bên kia Vu Bảo bị Kiều Lạc Trân chơi xấu cố ý chọt lủng bánh xe của Vu Bảo khiến cậu đang đạp trên đường được một đoạn thì không thể đi được nữa.

"Toang rồi, ngày đầu đi làm lại đến trễ. Thế nào cũng bị đuổi cho xem." Vu Bảo chán nản dắt xe. "Thế này chắc chắn sẽ bị trễ xe buýt mất."

Kiều Lạc Trân vui sướng lái xe hơi được bà Chu Vân Thu mua tặng đến công ty.

Cậu trai nhỏ kia vì muốn dấu thân phận cũng không muốn phô trương nên mới đạp xe đến bến xe buýt đi làm, nào ngờ lại bị chơi xấu. Chiêu trò thế này ở nhà họ Vu cũng thừa biết là hai mẹ con kia làm.

"Đợi hết ngày, tối về mình sẽ tính sổ." Vu Bảo thầm ghi hận trong lòng.

Vào làm được một tiếng sau Vu Bảo mới xuất hiện, trưởng phòng không vui la mắng. Vu Bảo im lặng chịu trận, cũng không cãi được vì mình đã đến trễ nên cam tâm tình nguyện nghe.

"Cậu đừng nghỉ thành tích xuất sắc thì muốn làm gì thì làm, ngày đầu thực tập đã như vậy, cậu có tin tôi đuổi cậu luôn không?"

Kiều Lạc Trân vừa mới đi phô tô giấy tờ về phòng thì khẽ cười đến bên cạnh trưởng phòng lấy lòng.

"Ấy, trưởng phòng Triệu. Anh đừng la cậu ấy như thế, ngày đầu chắc cậu ấy chưa quen... Anh là người nhân hậu, thông cảm cho người mới được không?"

Giọng nói nũng nịu làm ai cũng xiêu lòng, Triệu Thanh Thức được gãi trúng chỗ ngứa liền vui vẻ cười với cô ta, giây sau lại trừng mắt với Vu Bảo.

"Cậu xem, người ta cũng là thực tập như cậu, người ta đi sớm lại còn giúp đỡ mọi người. Không ai như cậu cả, về chỗ ngồi đi."



Hắn ta cầm lấy xấp tài liệu trên tay Kiều Lạc Trân. "Em tên Lạc Trân đúng không? Vừa hiểu chuyện lại dịu dàng, về sau chắc chắn sẽ thành nhân viên chính thức."

Giả vờ như người dưng, Vu Bảo cũng về chỗ làm, cậu ở đây cũng không muốn nhận người quen với cô ta. Kiều Lạc Trân đi cửa sau vào ai ai cũng đều biết.

Triệu Thanh Thức cũng biết, hắn ta muốn kết thân với nhà họ Vu nên mới nhắm đến Kiều Lạc Trân, Kiều Lạc Trân lại muốn bám lấy ghế nhân viên chính thức nên mới cố lấy lòng quản lý của mình.

Đến giờ ăn, Vu Bảo không quen biết ai nên tìm một góc nhỏ ngồi để yên tĩnh. Nào ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Kiều Lạc Trân đi đến trước mặt cậu, Vu Bảo xem cô ta như vô hình cũng lười để ý.

"Xem xem, ngày đầu đi làm đã đi trễ." Cô ta ngồi xuống nói tiếp." Nếu không phải nhờ tôi thì cậu đã bị đuổi rồi, đến một câu cảm ơn cũng không có."

Nghe đến đây, Vu Bảo tức giận đặt đũa xuống "Cạch" một tiếng.

"Cô là gà mắc đẻ à? Sao cứ quác quác mãi thế?"

Cũng không vòng vo mà nói thẳng. "Nếu không phải lúc sáng tôi bị tiểu nhân tính kế thì cũng sẽ không đi trễ."

Kiều Lạc Trân bị mắng, tức giận nhưng không thể đáp trả, vốn là cô ta đã lén lút làm chuyện kia nhưng nếu bây giờ mắng lại thì không khác gì nhận mình làm.

Cô ta hùng hồ đứng dậy, lại tinh mắt nhìn thấy Diệp Nhất Thành đang ở trong nhà ăn. "Oạch" một tiếng, Kiều Lạc Trân ngã sỏng soài dưới đất.

Hai mắt rưng rưng ngấn lệ.

Nghe tiếng động, trưởng phòng không biết từ đâu phi thẳng đến đỡ lấy cô ta đứng dậy. Kiều Lạc Trân vẫn quan sát Diệp Nhất Thành đã nhìn về phía này, bắt đầu rướm nước mắt.

Vị trưởng phòng kia thương hoa tiếc ngọc xót xa. "'Chuyện gì thế?"

"Vu Bảo, cậu không thích thì có thể nói... Sao lại làm vậy với mình?" Cô ta khóc lóc đến đau lòng vị trưởng phòng kia.

"VU BẢO, CẬU LÀM GÌ VỚI LẠC TRÂN VẬY HẢ?" Hắn ta quát lớn.

Cô ta kéo kéo tay thút thít. "Cùng là thực tập sinh, em chỉ muốn kết thân với bạn ấy. Không ngờ em được trưởng phòng quý mến, cậu ấy..."

Cô ta một mặt muốn diễn người hiểu chuyện, yếu đuối, hiền lành cho Diệp Nhất Thành xem từng chút có cảm tình với cô ta, đồng thời các người khác đồng cảm với cô ta để mọi người yêu mến rồi cùng cô ta ghét bỏ tẩy chay

Vu Bảo, vị trí nhân viên chính thức của ba tháng sau sẽ thuộc về cô ta. Cô ta tự nhủ với lòng rằng nơi nào có cô ta sẽ vĩnh viễn không có Vu Bảo, kể cả nhà họ Vu cũng sẽ thuộc về mẹ con cô ta.

Vu Bảo từ nãy giờ đều im lặng, cậu thong dong đặt đôi đũa xuống.



"Anh không có mắt à? Tôi ngồi đây từ nãy giờ, chân là của cô ta, cô ta tự chạy đến đây. Tôi quản được sao?"

Quả thật là như vậy. Kiều Lạc Trân không muốn đẩy vào thế bị động, tay khẽ cầu vào vạt áo.

"Mình và cậu từng học chung cấp ba... Mình chỉ là muốn đến chào hỏi."

Năm cấp ba cô ta vì học hành quá tệ mà không được vào đại học. Vu Bảo thì khác, thông minh vốn có nên đậu đại học top đầu trong nước.

"Vậy sao? Nhưng tôi không muốn."

Kiều Lạc Trân lại thút thít. "Trưởng phòng anh xem... Cậu ấy..."

Vị trưởng phòng vỗ vỗ tay Kiều Lạc Trân an ủi. Vu Bảo vò vò đầu, mới ngày đầu đi làm gặp phải loại chuyện gì thế này?

"Ghét cô ấy cũng không nói, dù gì cô ấy cũng là con gái, sao cậu có thể xô ngã người ta thành ra thế này?"

Mọi người thi nhau bàn ra tán vào xì xầm ồn ào.

"ĐỦ RỒI." Vu Bảo quát lên một tiếng.

Đi thẳng đến bên vị trưởng phòng kia, nắm lấy cổ áo quật hắn ta thẳng xuống sàn. Cậu nửa quý xuống đất túm lấy cổ áo hắn ta nói.

"Nếu Vu Bảo này muốn xô ngã ai sẽ làm một cách quang minh như thế này, không phải làm mấy trò mèo cào kia.

Chống con mắt lên mà xem."

Hất mạnh cổ áo ra phủi phủi tay. "Lúc sáng tôi nhịn vì vốn dĩ tôi đi trễ vì tôi sai, không phải vì tôi sợ."

Ngẫm nghĩ lại cười nhếch môi. "'Làm việc ở nơi có rác rưởi thế này thì tôi không cần. Tạm biệt."

"Thằng chó này." Bị cậu quật ngã nên Triệu Thanh Thức rất mất mặt đâm ra tức giận, hắn ta túm lấy chiếc ghế muốn tấn công Vu Bảo.

Vu Bảo không để ý suýt nữa ăn phải một đòn của hắn ta, cũng may Diệp Nhất Thành đến đúng lúc kéo cậu né một đòn. Thuận chân, Vu Bảo cho hắn ta một đạp nằm thẳng xuống đất.

Diệp Nhất Thành ra hiệu với trợ lý dẫn Triệu Thanh Thức đi. Vu Bảo nhìn hắn muốn cảm ơn thì phát hiện.

"Anh bị thương rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.