Chương trước
Chương sau
Mọi người có tin vào nhân duyên tiền định không? Không có kí ức kiếp trước, không có vòng tớ nguyệt liệu có mấy ai sẽ tìm được một nửa kia của mình?

Ở kiếp thứ năm, Vu Bảo đầu thai thành công vào nhà của Vu Đại, đại gia nhất nhì thành phố C.

Mẹ và cha Vu Bảo đã li hôn từ nhỏ, Vu Bảo không muốn theo mẹ vì muốn bà thỏa mái tìm được nửa kia của mình mà không bận tâm về cậu.

Cha Vu Bảo thì suốt ngày bận rộn, sau này lại đem về một người mẹ kế và hai người con riêng một đứa là con của bà ta tên Kiều Lạc Trân bằng tuổi Vu Bảo và một đứa tên Vu Đại Song nhỏ hơn Vu Bảo ba tuổi là con của cha cậu và bà ấy.

Không giống như những kiếp trước, kiếp này Vu Bảo hoàn toàn đổi tính. Vu Bảo trở nên cá tính, mạnh mẽ và rất hoạt náo.

Mẹ kế của Vu Bảo là một người quỷ kế đa đoan, mưu hèn kế bẩn. Suốt ngày rắc tâm hại Vu Bảo vì muốn chiếm trọn tài sản về tay mẹ con họ.

Trong một buổi tiệc của tập đoàn đa quốc gia Diệp Thành, chào mừng người con trai từ nước ngoài của họ trở về tiếp quản tập đoàn. Tiệc rất lớn, hiển nhiên Vu gia cũng có mặt và đầy đủ cả mẹ kế và con của bà ta.

Diệp gia là công ty lớn, Vu gia cũng phải nhượng họ vài phần.

Bà Chu Vân Thu vợ của Vu Đại cười ra vẻ lấy lòng dẫn hai người con của mình là Vu Đại Song và Kiều Lạc Trân đi giao lưu với các chủ công ty khác hòng tạo ra mối quan hệ tốt với họ để sau này con mình sẽ phát triển dễ dàng.

Riêng duy nhất chỉ có Vu Bảo không tham gia, Vu Bảo vốn không thích mấy chỗ tiệc tùng ồn ào cho lắm. Vu Đại vẫn còn ở nhà để thuyết phục con trai cưng của lão dự tiệc.

"Nhìn mấy lão già giả tạo cười với nhau con không ngấm nổi. Ba đi đi, con không đi." Vu Bảo tiếp tục bấm điện thoại không màng đến ba mình ngồi bên cạnh.

"Ba cũng nằm trong số lão già mà con nói đến đó."

Lão Vu bất lực thở dài, ông vẫn là hết cách với cậu con trai bướng bỉnh này. Từ sau khi ông và vợ ly hôn trong hoa bình, lão vẫn canh cánh sợ con trai mình sẽ không chăm sóc được bản thân nên mới cưới thêm vợ về. Ấy thế mà

Vu Bảo vẫn không lạnh không nhạt với mấy người bọn họ.



"Không phải ngày mai con đến Diệp thị thực tập sao?" Lão thầm tính toán rồi nói tiếp. "Đến đó tạo mối quan hệ, sau con thực tập sẽ thuận lợi hơn."

"Con không muốn." Vu Bảo dẹp điện thoại sang một bên nhìn Vu Đại. "Ba tuyệt đối không được để họ biết con là con của Vu Đại. Nếu không con giận không thèm nói chuyện với ba nữa."

" Được được, ba đi trước. Ba sẽ giữ kín hộ con."

Con trai cưng của ông, đe doạ giận dổi ông liền chiều theo ý con trẻ. Tuy được cưng chiều nhưng Vu Bảo không hề được sủng sinh kiêu. Vu Đại cũng từng đề cập đến việc cho cậu vào Vu thị thực tập nhưng cậu không muốn.

Vu Bảo muốn tự mình đi lên, không muốn dựa dẫm vào ba mình. Cậu đã nộp đơn rất nhiều chỗ, rất may mắn được Diệp thị nhận vào và ngày mai là ngày bắt đầu thực tập.

Nơi tiệc náo ồn ào, đợi mãi vẫn không thấy chủ bửa tiệc ở đâu.

Diệp Nhất Hải ba của Diệp Nhất Thành cũng rất nở mày nở mặt dẫn con trai mình giới thiệu với các quang khách, chớp lấy thời cơ Chu Vân Thu cũng muốn giới thiệu con của mình với lão Diệp.

Vừa thấy Diệp Nhất Thành thì Kiều Lạc Trân đã trộm phải lòng hắn, kéo kéo tay mẹ mình.

"Mẹ... Xin cho con qua đây thực tập đi."

Chu Vân Thu liếc theo ánh mắt con gái thấy Diệp Nhất Thành, bà ta vỗ vỗ tay con gái ngầm hiểu ý. "Con gái giống mẹ mắt nhìn thật tốt."

Bà ta dẫn người đến trước mặt Diệp Nhất Hải, lấy danh phu nhân của lão Vu để giao lưu và giới thiệu Kiều Lạc Trân.

Kiều Lạc Trân rất phối hợp ra vẻ yêu kiều, dịu dàng. Riêng chỉ có Vu Đại Song không hứng thú bỏ đi nơi khác. Chu Vân Thu không hài lòng bỏ mặc đứa con trai, miệng lầm bầm trong miệng nói tính khí thật giống Vu Bảo khó mà dạy dỗ. Giây sau liền quay qua dùng quan hệ xin cho Kiều Lạc Trân vào công ty để thực tập.

Lão Diệp cũng khó từ chối vì giao tình giữa lão và Vu Đại cũng khá thân thiết nên đành gật đầu chấp thuận. Chu Vân Thu ra vẻ thân thiết gửi gắm kéo gần mối quan hệ.

"Nhất Thành à, cô gửi Lạc Trân cho cháu nhé. Chăm sóc nó hộ cô."

Không biểu lộ cảm xúc, Diệp Nhất Thành chỉ chớp mắt một cái rồi quay lưng đi, hắn thấy không có thiện cảm với hai người này. Kiều Lạc Trân không muốn để tuột mất thời cơ nên chạy theo bắt chuyện.



"Anh Nhất Thành, có phải anh từng học chung cấp ba với em không?"

"Không nhớ."

"Anh học 12A4... Năm đó em học 10A6. Anh chơi bóng rồ rất đẹp, em nhớ rất rõ."

Năm đó hắn chỉ học được nửa năm liền bị bố cho ra nước ngoài học tập. Cũng đã năm năm trôi qua, hắn cũng đã hoàn thành chương trình học, ba hắn bị bệnh nên kêu hắn về tiếp quản thay ông ấy để có thể chuyên tâm chữa trị.

Nghe lời nói của Kiều Lạc Trân có vẻ cô ta cũng biết hắn. Nhưng hắn thì không hứng thú lạnh nhạt rời khỏi bửa tiệc. Kiều Lạc Trân không lãng phí phút giây nào nói vọng tới hắn.

"Ngày mai gặp nhau ở công ty nhé."

Nhìn hắn lạnh lùng nhưng Kiều Lạc Trân lại không thấy chán nản, cô ta lại quyết tâm tiếp cận cho bằng được mới thôi. Chợt nhớ đến điều gì đó, Kiều Lạc Trân biểu tình không vui.

"Hình như đứa con hoang kia cũng làm ở đây?"

Diệp Nhất Thành ngước lên nhìn bầu trời đêm lạnh lẽo khẽ thở dài một hơi, nơi tiệc đông đúc quả thật không dễ chịu chút nào.

Hai tay đút vào túi quần để giữ ấm, hắn thong dong bước dạo trên đường. Đến một siêu thị nhỏ Diệp Nhất Thành bắt gặp một thân ảnh cảm giác rất quen thuộc đang đứng áp mặt vào cửa kính tủ kem nhìn một hồi lâu rồi quyết tâm mở ra nhanh chóng bóc đúng cây kem mình muốn rồi đóng cửa lại.

Lạnh đến đỏ cả tai, Vu Bảo sung sướng lột cây kem ra cắn một cái, răng môi lạnh đến tê tái, cậu sung sướng hét lền.

"Trời lạnh ăn kem là thích nhất." Nhai nhai rồi nuốc xuống. "Aaaa, đã không gì bằng."

Sở thích quái gở, Diệp Nhất Thành đứng quan sát hồi lâu rồi khẽ cười.

" Người này... Cảm giác hình như mình đã từng gặp ở đâu đó."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.