Lão Vu đi công tác vài hôm liền trở về, sắt mặt trầm ngâm có vẻ không tốt, Diệp Nhất Thành nhận ra nhưng cũng không vạch trần sợ Vu Bảo nhạy cảm lại buồn theo. Lão Vu sau lần đó lại rất bận rộn, giao cho Diệp Nhất Thành rất nhiều công vụ khác khiến hắn bận bận rộn rộn kéo theo Vu Bảo đến mệt lã cả người.
"Cái thành phố này dạo này bị sao vậy chứ?" Miệng nhỏ mệt mỏi cằn nhằn.
Diệp Nhất Thành cưng nhiều hôn lên đôi môi nhỏ kia cười, hắn cũng thấy dạo này ở đây rất hỗn loạn... Không biết lần đi công tác đó của lão Vu đã sảy ra chuyện gì, hắn cảm thấy thành phố của hắn có kẻ đến gây sự.
Hắn chịu trách nhiệm rất nhiều vụ án và hoàn thành rất tốt, ngót nghét đã đến mùa đông là sinh nhật của Vu Bảo... Suốt bốn kiếp, sinh nhật của Vu Bảo đều là mùa đông lạnh giá, tiểu Bảo bối thổi nến cười hạnh phúc nắm lấy tay của bố và người mình yêu nói.
"Con ước rằng con sẽ được ở bên hai người mãi mãi."
Lão Vu có chút khựng lại rồi cười xoa đầu con trai nhỏ ừ một tiếng, Diệp Nhất Thành nhạy bén nhận ra nhưng không muốn phá vỡ bầu không khí cũng cười đáp ứng.
Lại một năm nữa trôi qua, lão Vu lục đục gửi hết toàn bộ hồ sơ phá án của Diệp Nhất Thành và cả thư đề cử lên cấp trên, lão muốn Diệp Nhất Thành lên thay chức của lão nhưng vì Diệp Nhất Thành là người mới vào nên việc tiến cử này hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-it-noi/3560114/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.