Chiếc búa lân la trên tay bà ta, Vu Bảo vì bố mất mà đau buồn đến độ yếu ớt nhợt nhạt. Thấy bà ta muốn đến phá đám tang, cậu trai nhỏ muốn ngăn cản nhưng bị bà ta hất ngã.
Quan tài sắp bị búa giáng xuống, con ngươi Vu Bảo đầy sát khí nhanh chóng đứng dậy mạnh mẽ tung một cước đá văng bà ta ngã nhào xuống sàn nhà.
Vì trời mưa nên người đến dự đám tang cũng khá ít, phần vì phải điều tra án nên người đến dự cũng rải rác đôi lúc vài ba người. Hiện tại chỉ có nhà họ Vu đến đây, con dâu nhà họ Vu bị Vu Bảo đánh ngã, người nhà họ vội vã chạy đến đỡ người. Mẹ của lão Vu cay độc mắng.
"Mày cũng thật đê tiện như mẹ mày, đến cả thím của mày mà mày cũng ra tay được."
"Các người xem tôi là người nhà hay sao? Nếu đã xem là người nhà mà ngay cả đám tang cũng đến phá, bà có xem bố tôi là con của bà sao?" Lúc này cậu trai nhỏ kia đã thật sự trưởng thành nhìn vào sự thật, đôi mắt kia không còn rơi lệ nữa, thay vào đó là sự uất hận và giận dữ.
"Nếu không phải vì con đàn bà kia thì tao cũng sẽ không bỏ rơi con trai tao. Tất cả đều tại mẹ con nhà mày."
"Bà im miệng đi." Vu Bảo thật sự nổi giận.
Con dâu bà ta vẫn không bỏ ý định phá nát đám tang của lão Vu, lòm còm bò dậy, cười ra vẻ khinh thường.
"Nói không chừng, mày chắc gì đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-it-noi/3560115/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.