Nước mắt lã chã rơi, Diệp Nhất Thành dùng tay nâng mặt Vu Bảo, đau lòng lau nước mắt. Đôi mắt đỏ hoe, miệng nhỏ mấp máy phát ra âm thanh run rẩy.
"Tại sao lại bị thương?"
"Lúc nãy có ẩu đả, anh đi ngang muốn giúp dẹp loạn... Không ngờ lúc mất cảnh giác liền bị đánh lén."
Diệp Nhất Thành đã chuẩn bị sẵn thành thục nói dối không chút chột dạ nào. Vu Bảo mím môi, nước mắt không thể kìm nén được lại rơi, Diệp Nhất Thành ăn nhiều mật ngọt ôm người vào lòng vỗ về.
"Ngoan. Anh không sao."
"Sau... Anh đừng bị thương nữa. Em rất sợ."
Vu Bảo đẩy người ra, chỉ vào nơi phía có trái tim đang đập liên hồi. "Ở đây cảm thấy đau."
Diệp Nhất Thành cảm thấy bất ngờ vì câu nói này. Vu Bảo ngốc, cách biểu hiện tình cảm cũng rất đơn thuần, đôi môi hắn cong lên cười đến nỗi không thể hạ xuống... Vu Bảo đang ám chỉ là vì hắn mà đau lòng, yêu hắn...
Hắn lau nước mắt cho cậu. "Không khóc nữa, anh sẽ không để bị thương nữa."
Vu Bảo gật đầu nhưng nước mắt vẫn không thể ngừng rơi, toang rồi bảo là dỗ người bớt giận, không nghĩ lại làm cho người ta khóc không thể ngừng.
Đôi má đỏ ửng, mắt to đẫm lệ, môi nhỏ mấp máy khẽ nấc nhẹ. Tâm can hắn ngứa ngáy, hai tay giữ lấy mặt Vu Bảo, môi mềm hạ xuống lại thuận tay đưa ra sau gáy giữ lấy đầu người nọ triền miên hôn xuống. Đến khi hắn cảm thấy thoả mãn mới thả ra.
"Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-it-noi/3560113/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.