Diệp Nhất Thành hắn không cam tâm. "Số tiền lớn thế này, để không thì quả là tiếc."
Nghĩ đi nghĩ lại thì sau này cũng không thể để tâm can của hắn sống nhờ tiền lương được. Nói là làm, hắn đem số tiền này đi mở vài cái tiệm lớn để buôn bán, không ngờ vừa mở được đôi ba hôm lại bị một đám lưu manh đến đòi tiền bảo kê. Diệp Nhất Thành khẽ nhếch môi, đánh đấm chốc lát đều nằm dưới chân hắn, Diệp Nhất Thành hắn học võ mấy năm nay không phải để bỏ không.
Bọn lưu manh bị hắn bắt ép khai ra đồng bọn, hắn hài lòng nhìn.
"Cũng thật đông... Vô công rỗi nghề đòi tiền bảo kê thật phí." Hắn xoay xoay con dao trong tay. "Làm việc cho tôi, tôi sẽ không để các người bị thiệt."
Trong đám người có người không phục, hắn nhíu mi phóng dao đến người đó, tức khắc tay áo bị rách một đường thẳng tắp. Cả đám sợ hãi quỳ xuống, tâm phục khẩu phục. "Đại ca, tụi em tình nguyện đi theo.
Hắn cứ bận bận rộn rộn, Vu Bảo bị hắn bỏ sang một bên buồn cũng không dám trách móc. Hiếm hoi lắm cả hai mới ngồi ăn cơm chung. Diệp Nhất Thành trầm mặt cầm quyển sách đọc không chú tâm ăn cơm, Vu Bảo giận rồi... Tiểu tâm can bùng nổ tức giận.
"Ăn cũng không muốn ăn, vậy thì đừng ăn nữa."
Vu Bảo tức giận đặt chén đũa xuống dưới bàn "cạch" một tiếng lớn. Diệp Nhất Thành nhất thời bàng hoàng, hắn biết hắn đã làm Vu Bảo giận rồi, hắn cất vội quyển sách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-it-noi/3560112/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.