Linh hồn vất vưởng, Diệp Nhất Thành quỳ xuống giữa trời xanh cầu xin.
"Ta cầu xin người, kiếp sau hãy để ta bảo vệ người ấy..."
Hắn chưa từng khuất phục bất cứ ai, cho dù là lúc trước trên thiên đình thì Ngọc Hoàng vẫn không thể khiến Diệp Nhất Thành cúi đầu. Vậy mà hiện tại vì Vu Bảo, hắn quỳ xuống cầu xin dập đầu đến đổ máu.
Hắn biết bản thân hắn và Vu Bảo phải chịu bốn kiếp luân hồi, Vu Bảo là người cứu rỗi hắn trong bốn kiếp này vì hắn mà đổi mạng. Hắn đã quá đau khổ rồi, nhìn người mình yêu phải vì mình mà chết. Diệp Nhất Thành hắn không muốn để Vu Bảo một mình xuống hoàng tuyền cô đơn lạnh lẽo nữa.
Lời cầu xin thấu động trời xanh nhưng vẫn không ai hồi đáp. Diệp Nhất Thành đứng dậy, hắn phải xuống hoàng tuyền tìm tiếu tâm can của hắn.
Thấy đoàn linh hồn thần thờ đứng chờ uống canh mạnh bà đầu thai, đến lượt hắn, lanh tai lẹ mắt thừa sơ hở hất chén canh đi chỗ khác. Len lỏi vào đoàn linh hồn tìm Vu Bảo, quanh quẩn một hồi liền thấy bóng dáng nhỏ quen thuộc, môi khẽ cong... Cầu người không được thì tự thân mình dựa vào mình vậy.
Vu Bảo hiện chỉ là một linh hồn không thần thức, hắn đi đến bên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia, đôi mắt vô thần ngước lên nhìn hắn. Diệp Nhất Thành cười dịu dàng.
"Đi thôi, đi đổi mệnh, kiếp sau ta sẽ bảo vệ bảo bối nhỏ của ta."
Hắn nắm tay Vu Bảo, cậu thẫn thờ đi theo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-it-noi/3560111/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.