🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tôn Bằng ở Đông Thành phủ dương dương tự đắc trở thành tiểu chủ nhân ở đây, còn Vu Bảo bị cậu ta đày xuống trở thành người hầu. Thế nhưng những người ở đây đều yêu mến cậu đều đến giúp Vu Bảo làm việc, trước đây

Diệp Nhất Thành và Vu Bảo không vì thân phận cao quý mà hành hạ kẻ dưới, Vu Bảo tính cách ngoan hiển rất được lòng mọi người.

Vài ngày trôi qua, Tôn Bằng vẫn không có ý định sẽ trở về biên cương, vẫn ở đây làm tiểu chủ nhân hành hạ Vu Bảo. Đêm nằm, Vu Bảo nhìn đăm chiêu trên trần nhà, tâm tư nhớ về phu quân. Bên kia biên cương, Diệp Nhất Thành lòng dạ bồn chồn không yên, muốn một nước chạy thẳng về nhà ôm nương tử của mình mới yên tâm.

Từ đây đến biên cương cũng phải mất 3 ngày đi đường, nữ nô tì hôm nọ lén lút viết một bức thư cầu cứu cho

Vương Gia, gửi cho gia nhân lập tức đi đưa. Biết rằng Vương Gia đang bận chiến sự nhưng người có thể cứu

Vương phi hiện tại chỉ có ngài ấy.

Bên dưới phòng bếp, Vu Bảo cùng nô tì làm thức ăn, vui vẻ nói chuyện.

"Vương gia thật sự rất yêu người đó, không phải người là thể thân gì đâu. Cái vườn hoa kia, ngoài Vương Gia ra thì người là người thứ hai được chạm vào. Với cả... Ngoài Vương Phi ra thì Vương Gia chưa từng sủng ái ai cả." Nô tì dừng lại đồi chút lại mỉm cười. "Cứ nhìn ánh mắt ôn nhu của Vương Gia dành cho người là biết ngài ấy yêu người đến nhường nào."

Vu Bảo biết Diệp Nhất Thành là thật lòng với mình, cậu luôn có lòng tin với hắn, không hề có nửa điểm hoài nghi.

Vừa mới luyện võ xong, Tôn Bằng có chút đói nên liền đi xuống bếp, vừa vặn nghe thấy câu chuyện. Cậu ta tức giận khẽ nghiến răng quay trở về phòng, đôi mắt hiện ra tia đỏ hung ác, lục lọi một chút lấy ra một lọ thuốc độộc...

Môi khẽ cười nhìn vào trong gương.

"Khuôn mặt này nhất định chỉ có một."

Tâm tình tức giận lúc nãy biến mất sau khi Tôn Bằng ra ngoài vườn phá hủy toàn bộ vườn hoa của Diệp Nhất

Thành.

Cầm lấy lọ thuốc độc đi thẳng vào bếp, đứng trước mặt của Vu Bảo gở nắp bình ra, khẽ nhếch môi đi đến trắng trợn bóp miệng Vu Bảo trút vào ép cậu uống.

Vu Bảo vùng vẫy chống cự nhưng vô ích, Tôn Bằng trút xong bịt miệng của cậu lại không cho nhả ra. Tiểu nô tì kia chạy đến ứng cứu liền bị cậu ta một đạp đạp bay ra.

Không vừa ý thấy Vu Bảo chống cự, một tay kia loi thằng vào bụng Vu Bảo. Bị đau bất chợt, cổ họng mở ra, thuốc độc chạy vào dạ dày. Lúc này Tôn Băng mới thỏa mãn thả người ra.



"Thứ này ấy à... Là thuốc độc cổ trùng, không có thuốc giải đâu." Cậu ta cười lớn nói tiếp. "Giết người thì dễ quá rồi, để ngươi nếm đau đớn, chết dần chết mòn như vậy ta mới cam tâm."

Vu Bảo lúc này cảm thấy cơ thể như có thứ gì đó sôi sục ngọ ngoạy trong người, đau đớn khó chịu.

"Bốn ngày sau, chất độc sẽ lan rộng. Lục phủ ngũ tạng sẽ cùng thối rửa mà chết."

Nữ tì đau đớn đi đến bên Vu Bảo, sợ hãi đem người về phòng. Tôn Bằng ác độc cười lớn. Thuốc độc này chỉ có chết, không có giải.

Vu Bảo rơi lệ, bát cháo mà nô tì đưa đến trước mặt cũng không thể ăn nổi, ăn vào dạ dày liền đau đớn nôn ra còn kèm theo máu tanh.

Biết có đợi người về cũng không thể ở cạnh cả đời, bàn tay gầy gò viết ra từng chữ thâm tình cất vào trong người... Miệng nhỏ thầm nói.

"Phu quân... Mau cứu ta."

Những chữ này cũng là do phu quân dạy cậu. Nữ tì ngồi bên cạnh không cam tâm, đêm đến lén lút kéo vương phi bỏ trốn.

Sáng đến Tôn Bằng không thấy người, hậm hực cầm theo đao quất ngựa truy tìm, đi theo hướng về biên cương, nhất định Vu Bảo đi tìm Diệp Nhất Thành.

Bé con cơ thể suy nhược lại thêm trúng kịch độc không thể đi được nhanh.

"Ngươi đi tìm Vương Gia ứng cứu, mặc kệ ta... Kéo theo ta cũng không thể đi nhanh được." Vu Bảo mệt mỏi nói.

"Không được, nô tì không thể bỏ lại người."

"Ngốc... Ngươi đi nhanh mới có thể tìm Vương Gia cứu ta."

Nô tì chần chừ miễn cưỡng tìm nơi an toàn để Vu Bảo nghĩ ngơi. Vừa quay ra sau đã thấy Tôn Bằng đứng phía sau.

"Tính đi tìm Diệp Nhất Thành à? Đi cũng nhanh đấy."

Tôn Bằng rút đao ra. "Đi bộ thì chậm quá, hoá thành ma biến đến đấy cho nhanh."

Nô tì nhanh chóng chạy đến ôm lấy Tôn Bằng khống chế hắn. "Vương phi, mau chạy đi... Mặc kệ nô tì."

Vu Bảo thất kinh muốn cứu người nhưng bản thân lại suy yếu. Nô tì hiểu Vu Bảo đang suy nghĩ gì liền nói thêm.



"Người phải tìm được Vương Gia như vậy mới không phụ lòng nô tì. Nô tì kiếp này được đi theo hai người là điều ta không hối hận."

Vu Bảo thất kinh muốn cứu người nhưng bản thân lại suy yếu. Nô tì hiểu Vu Bảo đang suy nghĩ gì liền nói thêm.

"Người phải tìm được Vương Gia như vậy mới không phụ lòng nô tì. Nô tì kiếp này được đi theo hai người là điều ta không hối hận."

Tôn Bằng một chưởng khiến nữ tì kia văng ra, cô ấy cũng một mực bò đến ôm chân Tôn Bằng. "Vương phi mau chạy đi, người nhất định phải an toàn... Đi đi..."

Tôn Bằng không động tĩnh hời hợt nói. "Nhưng cậu ta cũng sắp chết rồi, gặp cũng không sống nổi."

"Gặp được ý trung nhân, có chết cũng không hối tiếc." Vị nô tì kiên định nói.

"Vương phi, ta đi trước một bước đợi người đoàn tụ với Vương Gia."

Nước mắt khẽ rơi, Vu Bảo quỳ xuống hành lễ với nữ tì kia. "Ta nợ ngươi một mạng."

Bé con chật vật chạy đi. Vị nô tì kia là một nữ tử yếu đuối, nhiều lần thấy Vương Gia luyện công cũng lén quan sát học được chút ít hiện tại có thể dùng để giữ chân Tôn Bằng cho Vu Bảo bỏ chạy.

Tôn Bằng đâm xuống một kiếm, cô liền né, cũng chỉ được một chút, sức lực hao mòn không thể chống đỡ... Tôn Bằng một đao chém chết nữ tì kia. Nước mắt rơi xuống.

'Vương phi, ta chỉ có thể giúp người đến đây... Về sau... Hẹn gặp nhau ở hoàng tuyền."

Bé con không dám đi đường ngoài, chỉ có thể chen chúc vào rừng ẩn trốn, vừa đi vừa đề phòng... Khó khăn chạy trốn, đến nửa chừng chất độc phát tán... Đau đớn nôn ra một ngụm máu tanh đen, chân khụy xuống ngã lăn xuống vực ngất liệm đi.Trước khi ngất, trong đầu cậu toàn hình bóng của Diệp Nhất Thành.

"Phu quần..."

Đến khi tỉnh lại, bé con cứ nghĩ mình đã chết... Không dám kêu cứu... Vừa thấy người kéo xe bò đi ngang liền đánh liều bò đền.

"Diệp Nhất Thành... Biên cương phía đông... Giúp ta gọi ngài ấy."

Chất độc gần đến ngày thứ bốn liên tục phát tán, ho nôn ra máu tanh.

"Gọi... Phu quân... Cứu ta..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.