Từ nhỏ Vu Bảo đã không cha không mẹ, sống lay lất qua ngày, sau đó nơi cậu sống bị lũ lụt nên cũng mọi người trôi dạt đến đây. May mắn gặp được Diệp Nhất Thành xem cậu như tâm can mà cưng sủng... Bản thân Vu Bảo không hề biết duyên kiếp của hai người, xem người nọ là món quà mà ông trời thương xót ban cho cậu. 
Suốt hai kiếp không có lấy một danh phận bên nhau, Diệp Nhất Thành muốn kiếp này nhất định phải cho nhau một danh phận, bình bình yên yên sống cũng nhau đến cuối đời. 
Thấy người kia chần chừ mãi không trả lời, hắn đứng dậy một tay bế người về phòng đặt xuống ghế, mở tủ lấy hai bầu rượu, nghĩ đến hai kiếp khổ sở... Hắn lại cảm thấy nặng lòng. Vu Bảo ngây ngô nghĩ đã chọc giận hẳn, bé con ngoan ngoãn ngồi yên. Diệp Nhất Thành uống rượu không ngừng, Vu Bảo khẩn trương giật lại không cho hắn uống nữa. Miệng nhỏ xin lỗi. Cậu nghĩ cậu đã làm hắn giận rồi. 
"Tại sao?" 
"Ta...” 
Vừa mới mở miệng Vu Bảo liền bị Diệp Nhất Thành khóa môi, sau đó là một dòng rượu đắng truyền đến. Bé con không thể chống cự bị ép uống xuống, Vu Bảo không biết uống rượu liền say, hai má đỏ ửng. 
Diệp Nhất Thành nhìn người trong lòng, không khống chế được một tay bế người lên giường, mạng che buông xuống, cùng nhau day dưa triền miên đến tối... Cái gì nên làm cũng đã làm cả rồi. 
Diệp Nhất Thành tỉnh lại nhìn người trong lòng, thỏa mãn hồn lên trán... Vu Bảo hoàn toàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-it-noi/3550448/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.