🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hắn đã từng cầu xin với trời rằng kiếp sau hắn không muốn làm thần nữa, hắn cũng không muốn Vu Bảo có thứ hơn người như nội đan thuần khiết hay máu trường sinh... Chỉ muốn cả hai làm một người bình thường, bình bình an an bên nhau đến hết đời.

Vu Bảo nhiễm dịch mệt mỏi ngồi dựa vào tường mắt nhắm lại trông vẻ nhếch nhác, cả người vì đi đường mà lắm lem bùn đất. Chân khẩn trương đi đến, vòng tơ nguyệt cảm ứng được một nửa kia của mình phát nóng đến khó chiu.

Cổ tay của Vu Bảo cũng dần xuất hiện vòng tơ đỏ. Quả thật cuối cùng hắn cũng đã tìm được tâm can bảo bối của mình, nơi trái tim đau thắt cũng dần trở nên dễ chịu. Không suy nghĩ nhiều một tay bế người, tay kia cầm lấy tay nải của Vu Bảo một đường đi ra ngoài đem người trở về phủ.

Vu Bảo miền man sốt cả đềm không thuyền giảm, Diệp Nhất Thành cũng nồn nóng trong lòng.

Tuy đại phu đã khám và báo cáo đoàn người không phải trúng dịch bệnh, chỉ là đi đường xa thiếu thốn lương thực nên chỉ bị kiệt sức mà thôi.

Nam tử này vẫn như trước kia, thân thể gầy gò hiện tại còn bị bệnh nhìn vào thật khiến người khác thương tâm,

Diệp Nhất Thành bón thuốc mãi vẫn không được, tâm tình bực tức ném chiếc muỗng xuống đất, một hơi ngậm thuốc vào miệng, tay vẫn dịu dàng dùng lực giữ đầu người kia lại, từ từ truyền thuốc sang.

Đã uống được thuốc, Vu Bảo bệnh tình cũng dần thuyên giảm. Diệp Nhất thành ngồi kế bên nghe báo cáo của nha dịch, vẫn không thể nào nghĩ ra tại sao chưa rõ sự tình đã báo cáo những người kia là bị nhiễm bệnh dịch.

Nếu như lúc đó hắn không đến mà để mặc Tôn Bằng xử lý có phải rằng cả kiếp này hắn sẽ mãi chẳng bao giờ tìm được Vu Bảo.

Truyền Tôn Bằng đến, cậu ta cũng đã nghe chuyện Ngũ Vương Gia đem một nam nhân không rõ lai lịch về nhà,

Tôn Bằng khẽ nghiến răng, nghe hắn sai người gọi liền vui vẻ chạy đến bên. Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn,

Tôn Bằng đoán có lẽ hắn đã biết chuyện kia vội quỳ xuống.

"Vương gia... Thần chỉ là nghĩ như vậy, sợ sẽ phiền hà đến người nên... Nên mới bạo gan báo cáo là dịch bệnh để xử lý nhanh gọn...

Nếu Tôn Bằng tự ý giết đám người kia, sau khi truyền đến tai Diệp Nhất Thành sẽ không hay. Ở cạnh nhau từ nhỏ lại ở chiến trường đánh đánh giết giết, cậu ta luôn đinh ninh rằng Diệp Nhất Thành bản tính vốn hung tàn băng lãnh chẳng quan tâm thế sự chỉ một mực quan tâm vườn hoa cải kia, vì sợ mang tiếng lạm quyền nên phải đi báo cáo một tiếng... Không ngờ đã đoán sai.

"Tôn Bằng, ngươi đi theo ta bao nhiêu năm rồi... Ngươi còn không hiểu tính của ta?"

"Xin Vương gia trách phạt."

"Mấy chục mạng người lại xem như cỏ rác... Nếu ngươi đã thích chém giết như bậy thì hãy trở về biên cương, đừng quay về đây nữa."

"Đừng, Vương gia... Cầu xin người..."



"Lôi xuống."

Tôn Bằng bị đưa về biên cương, Diệp Nhất Thành đi vào trong phòng, nhận lấy y phục từ tay người hầu, hắn đích thân thay đồ cho Vu Bảo, tiểu tâm can của hắn, hắn không muốn ai chạm vào. Vừa cởi áo ra... Nơi có trái tim nắm phía dưới... Nơi đó có một chiếc bớt hình một nhánh hoa. Môi Diệp Nhất Thành khẽ cong lên.

"Hoa cải."

Hai ngày sau.

Ánh nắng mờ nhạt của chiều thu khiến người ta dễ chịu. Vu Bảo mệt mỏi mở mắt thấy bản thân mình đang nằm trên một chiếc giường được đặt ở ngoài sân còn là đang nằm dưới tán cây lớn, bên cạnh có một nam nhân đang nhàn nhạt nấu thuốc. Cẩn thận ngồi dậy, nam nhân bên cạnh nghe tiếng động liền quay lại.

Gương mặt này rất quen thuộc, dường như đã quen biết từ rất lâu. Diệp Nhất Thành nhìn người kia chăm chú nhìn hắn thì cũng mỉm cười ôn nhu.

"Tỉnh rồi."

Hai kiếp trước đều không vui vẻ, hắn cầu xin Nguyệt Lão chỉ để mình hẳn giữ kí ức đó và hãy xoá hết kí ức cho Vu Bảo... Hắn sợ... Hắn sợ rằng nếu hắn không nhớ được gì thì sẽ không tìm được tâm can của hẳn, sợ người kia ngốc nghếch bị bắt nạt... Sợ như kiếp thứ hai gặp người trong tim rồi vấn ngờ nghệch không nhận ra đã quen nhau từ kiếp trước, đến lúc âm dương cách biệt mới nhận nhau.

Chỉ để mình hắn nhớ rằng... Đều là Vu Bảo cứu hắn, cho hắn sự sống... Là hắn nợ người này.

Hắn nhanh chóng ngồi bên cạnh Vu Bảo, tay sờ trán lại sờ mặt, quả thật đã hồi phục nên hắn đã yên tâm phần nào. Một nô tỳ bê bát cháo trên tay đi đến.

"Vương gia, cháo đã nấu xong."

Nghe nô tỳ gọi người kia là Vương gia, Vu Bảo sợ hãi quỳ xuống khấu đầu. Diệp Nhất Thành thất kinh bạt vía vội đỡ người đứng dậy, đau lòng trách mắng.

"Không cần hành lễ, sau này cũng không cần."

Đầu của hắn thiếu điều còn muốn để tâm can này ngồi lên, làm sao mà có thể để Vu Bảo hành lễ được cơ chứ.

Vu Bảo không biết tại sao luôn có cảm giác quen thuộc với Diệp Nhất Thành, hắn bên cạnh chăm sóc cậu cũng không bài xích.

Vài hôm trước bị bệnh Vu Bảo hiển nhiên ở phòng của hắn, bây giờ đã tỉnh lại cậu nhỏ nhất quyết muốn ở chỗ khác không dám làm phiền.

"Phủ hết phòng rồi."

Diệp Nhất Thành nhất quyết đè người xuống giường ôm lấy.



Đến giờ ăn cơm, Vu Bảo cũng không kén ăn thế nhưng bé con lại bị dị ứng với trứng, vừa mới ăn một miếng liền cảm thấy không ổn, đặt một nửa miếng còn lại xuống đĩa.

Diệp Nhất Thành nghĩ là trứng rán này không ngon, rất tự nhiên gắp nửa miếng đang ăn dở của Vu Bảo ăn thử, hắn không cảm thấy có gì không ổn cả.

Chốc sau cả người Vu Bảo mẫn đỏ, Vu Bảo ngứa đến phát khóc. Diệp Nhất Thành khẩn trương gọi đại phu. Và sau đó trong phủ không còn sự xuất hiện của trứng nữa.

Cuộc sống hai người cứ như vậy mà diễn ra. Sáng mài mực làm thơ, chiều dạo vườn tưới hoa, vườn hoa trước sau không ai được chạm vào nay lại được Vu Bảo tưới nước, Diệp Nhất Thành ôn nhu nhìn mỉm cười... Cảnh tượng này hắn đã mong chờ rất lâu, nay đã được nhìn thấy trước mắt... Tối đến hắn ôm tiều tâm can vào lòng, Vu Bảo quen thuộc dụi dụi lấy hơi ấm chìm vào giấc ngủ.

Cậu cũng không biết tại sao lại luôn cảm thấy dường như đã quen hắn rất lâu rồi, cũng không biết tại sao Diệp Nhất Thành lại luôn đối xử tốt với cậu và cả vòng tay màu đỏ này nữa... Không thể gỡ ra được. Quan trọng hơn là... Ngay từ lần đầu thấy hắn, cậu đã yêu rồi.

Cả thành ai nấy đều biết, Ngũ Vương gia có một tiểu tâm can nhất mực cưng chiều, người này giống hệt Tôn Bằng.

Đưa người đi dạo ai nấy cũng nhẩm cậu với Tôn Bằng khiến tâm trạng của Vu Bảo không tốt, mặt mày ủ rủ, hai mắt ửng đỏ như sắp khóc. Diệp Nhất Thành tinh mắt nhận ra.

Về đến phủ, hắn ngồi xuống ghế, một tay ôm người vào lòng ôn nhu hỏi lí do, hắn muốn nghe cậu nói.

Vu Bảo ấm ức nói ra, cậu không biết tại sao lại khó chịu khi nghe người khác nói cậu giống Tôn Bằng, không muốn làm cái bóng của người khác. Được hắn chăm sóc, ăn mặc sung sướng thì nên biết thân biết phận mà ngoan ngoãn ở cạnh... Thế nhưng cậu lại cảm thấy khó chịu.

Từ lúc tỉnh lại cậu chưa hề thấy Tôn Bằng nên cũng không biết mình giống người đó như thế nào.

"Ghen rồi." Diệp Nhất Thành như ăn phải hủ mật mà dịu dàng cười.

Hắn đối với cậu luôn một mặt ôn nhu, Vu Bảo không biết mình có điểm gì tốt mà khiến người này trước sau như một luôn dịu dàng với cậu.

Diệp Nhất Thành nghe thấy người kia nói rõ tâm tình, biết rõ tâm trạng không tốt nhưng vẫn hiểu chuyện không muốn làm loạn. Hắn âu yếm nhìn cậu, ánh mắt si tình nói.

"Có muốn hết khó chịu không?"

Vu Bảo gật đầu.

Diệp Nhất Thành giữ lấy đầu người nọ, môi chạm môi ôn nhu hôn xuống, nụ hôn triển miên nhẹ nhàng khiến đầu

Vu Bảo không thể suy nghĩ được gì nữa. Hôn thoả mãn hắn mới thả ra, giọng nói trầm ẩm.

"Cưới ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.