Vu Bảo nhìn anh đang đứng đó, nhíu mày lại suy nghĩ. "Anh ấy... "
Vu Bảo vẫn cắn chặt răng lại, mím miệng lại, nhất định không chịu mở miệng...
Anh nhìn cậu, nội tâm vẫn đang tính toán: "Con mèo nhỏ này bướng bỉnh thật", hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai chịu nhường ai... Vu Bảo nhìn thấy ánh mắt anh rất cương quyết nhìn mình... Cậu biết anh là nhất định không mở giúp mình. Bé con bất lực khóc oà lên...
Anh kinh động vội chạy đến ôm lấy Vu Bảo.
"Ngoan... Nín nào... Nín..." Bàn tay to lớn của anh lau lấy những giọt nước mắt của cậu.
"Xấu... Xấu..." Vu Bảo chui vào lòng anh uất ức mà mắng.
"Rồi anh mở cho Bảo Bảo, đừng khóc nữa... Ngoan nào..." Dù có cứng rắn cỡ nào nhưng khi cậu khóc thì tâm can của anh đều mềm nhũn ra cả.
" Mở... Mở..." Đạt được mục đích, cậu liền nín khóc, nấc nhẹ trong cổ họng, cũng chịu mở miệng nhỏ ra nói.
Anh lại cười khi thấy bé con khóc lớn, tại bình thường bé con chỉ lặng lẽ chảy nước mắt mà thôi... Nay bé con tiến bộ hơn rồi, biết khóc thành tiếng rồi. Cậu dạo này cũng lém lỉnh lắm trò làm nũng rồi ăn vạ với anh.
Anh lau nước mắt cho Vu Bảo rồi ngồi mở hộp socola cho cậu, anh lấy một cục cho bé con ăn, Vu Bảo há miệng ăn như chú chim nhỏ đợi mẹ bón cho ăn vậy.
" Ngon không?" Anh vừa nhìn cậu ăn vừa hỏi thử khẩu vị của cậu thế nào.
Vu Bảo gật đầu. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-it-noi/2987008/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.