Diệp Nhất Thành đưa Vu Bảo đến một nhà hàng lớn, cậu sợ, Vu Bảo nhất quyết không vào mà ôm chặt lấy tay anh không cho anh đưa cậu ra khỏi xe. Diệp Nhất Thành hiểu điều đó, anh đưa tay lên xoa đầu bé con mà an ủi.
" Đừng sợ, có anh ở đây không ai dám làm hại em đâu, ngoan." Anh dùng giọng điệu thì thầm, trầm ấm vỗ ngọt cậu.
Vu Bảo ngước mắt lên nhìn anh, trong ánh mắt có chút nghi hoặc, anh cười hôn lên trán cậu, rồi đưa cậu ra. Đi vào nhà hàng, có rất nhiều người nhìn cậu nhưng ai cũng thân thiện mỉm cười, tất cả họ đều trầm trồ khen cậu đáng yêu. Diệp Nhất Thành có chút kiêu ngạo vì bảo bối của mình.
"Em xem, họ không làm gì em cả, họ khen em dễ thương. Em nghe thấy không?" Diệp Nhất Thành dùng tay bẹo vào chiếc má bánh bao của Vu Bảo.
Vu Bảo nhìn anh gật đầu. Cậu cũng đỡ sợ hơn rồi. Anh dẫn cậu vào bàn gần cửa sổ, từ trên lầu nhìn xuống cảnh rất đẹp, Vu Bảo mở to mắt đứng dậy áp mặt vào cửa sổ mà nhìn, ở đây thấy cả thành phố về đêm, thấy đèn đủ màu từ các đường, tầng lầu rất đẹp, cậu cứ đứng đó nhìn mãi.
Diệp Nhất Thành cười đứng dậy dẫn bé con vào ghế ngồi, xoa đầu cậu đầy sự cưng chiều.
" Em mà cứ áp mặt nhìn như vậy, thì lát nữa sẽ lủng kính mất." Anh lưu manh trêu chọc cậu.
Vu Bảo nhìn anh, chớp chớp mắt. Đứng dậy đi lại chỗ mình đứng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-it-noi/2987010/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.