Sáng sớm trời âm u cả hai đang ngủ, Vu Bảo nằm trên tay Diệp Nhất Thành, dụi đầu vào ngực anh mà ngủ, bỗng điện thoại anh vang lên. Anh vội nhấc máy sợ ồn Vu Bảo sẽ tỉnh dậy vì mèo nhỏ hồi tối bị vết thương ở chân hành sốt nên người đang mệt mỏi.
"Từ Phong?" Diệp Thành Thành bấm nút nghe, nói nhỏ vào điện thoại.
" Chuyện cậu nhờ mình đã điều tra ra rồi. Mau đến nhà mình sẽ nói rõ, hiện tại mình không ra khỏi nhà được vì đang bị theo dõi." Đầu dây bên kia trả lời.
"Ừ."
Diệp Nhất Thành gập máy, sờ lên trán thấy Vu Bảo còn hơi nóng, anh không thể dẫn bé con theo được nên để bé ở nhà, anh tranh thủ cậu còn đang ngủ đi nhanh rồi về.
Anh đi xuống nhà dặn quản gia trông Vu Bảo hộ rồi đi ra ngoài.
Anh đi được một lát thì Vu Bảo tỉnh dậy không thấy Diệp Nhất Thành đâu. Chân trần xuống giường, khó khăn bước đi. Bác quản gia và những người hầu khác đang làm việc ở nhà sau nên chẳng mấy ai quan tâm đến việc Vu Bảo tỉnh lại cả.
Vu Bảo đi khắp hết nhà tìm Diệp Nhất Thành. "Anh ấy đâu? Bỏ Bảo Bảo rồi".
Vu Bảo đi ra cửa chính, không thấy mấy vệ sĩ đâu cả. Vu Bảo nhấc chân đi ra ngoài đi tìm Diệp Nhất Thành. Cậu lại mơ màng đi ra cổng chính mà chẳng biết mình đi đâu cả. Cậu chỉ mặc bộ ngủ mà thôi, không áo khoác, không dép, không mũ, chân bị thương cứ thế mà bước đi. Miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-it-noi/2987005/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.