Anh tức giận lùa hết tất cả đồ trên kệ xuống đất vỡ tan tành, ánh mắt đầy những tia gân đỏ vì giận dữ.
"Nói, các người làm gì mà để phu nhân ra ngoài mà không hề hay biết?" Anh nghiến răng hỏi.
Đám người run sợ không ai dám mở miệng. Nghe thấy hai từ "Phu nhân" ai cũng đã ngầm hiểu ra độ quan trọng của Vu Bảo trong nhà này. Quản gia sợ hãi bước ra.
"Dạ.. Tại... Tại bình thường phu.. Phu nhân chỉ đi lang thang trong nhà... Chúng tôi cứ nghĩ nếu phu nhân có tỉnh lại thì cũng sẽ như vậy... Không nghĩ ngài ấy đi ra ngoài... Nên... Nên..." Quản gia lắp bắp trả lời.
"Nên các người xem thường lời tôi dặn? Các người xem thường em ấy?" Anh trừng mắt hung dữ hỏi.
Tất cả sợ hãi quỳ xuống. Run rẩy .
"Chúng tôi không dám... Không dám..." Bọn họ cũng đã từng xem thường Vu Bảo nhưng thời khắc này họ đến nghĩ cũng không dám nghĩ. Hiện tại bị anh nói trúng tim đen, bọn họ run như sắp lên đoạn đầu đài.
Anh liếc mắt qua đám cận vệ.
"Còn các người nhiệm vụ canh cửa? Tại sao em ấy lại có thể ra ngoài?"
" Bọn tôi... Chỉ đi vệ sinh một lát." Đến đối mặt với anh họ cũng không dám nhìn, chỉ biết cúi mặt xuống đất.
"Đi cả hai cùng lúc?" Anh không nghĩ rằng vệ sĩ anh thuê lại nghiệp dư như vậy, đến điều đơn giản nhất cũng phạm lỗi.
"Vâng... Vâng..." Họ run sợ đáp.
"Nếu lỡ ai đột nhập vào nhà? Các người có gánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-it-noi/2987002/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.