Công tước Otto cảm thấy cả người không có một chút cảm giác, cảm thấy ngay cả đường cũng không đi được nữa, còn có thể cười an ủi người bên cạnh: “Cháu gái nhỏ suốt ngày lo lắng vớ vẩn, ông có thể có chuyện gì, chẳng qua là người đã già, hồi phục có chút chậm mà thôi, yên tâm đi, nếu cơ thể ông có vấn đề gì lớn, cháu cảm thấy bác sĩ sẽ để cho ông đi máy bay đến một nơi xa như vậy sao?”
Đưa tay gõ vào cái đầu nhỏ của Nguyễn Tri Hạ, công tước Otto ho nhẹ vài tiếng, theo bước chân của cô chậm rãi đi lên phía trước.
Còn chưa đi tới cửa đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn ôm Tinh Hòa đi ra, vốn động tác của công tước Otto còn chậm chạp có quy luật, dường như lúc nhìn thấy cục cưng Thẩm Mạn, lập tức vui vẻ lên, bước chân cũng lớn hơn rất nhiều, hai ba bước đã đi đến bên cạnh Tư Mộ Hàn.
Bộ dáng ân cần nhìn đứa nhỏ trong ngực Tư Mộ Hàn: “Những ngày này Tinh Hòa cũng không thấy lạ! Có thấy ông ngoại hay không…”
Tiếp theo chính là ông cụ một mình chơi đùa với đứa nhỏ, Nguyễn Tri Hạ theo bên cạnh thấy dở khóc dở cười, chỉ có thể an ủi đưa người vào trong trước, chuyện sau đó xảy ra không thể ngăn cảm, Tinh Hòa hoàn toàn bị công tước Otto chiếm lấy, những ngày ở nhà mỗi ngày mở mắt ra dường như tất cả thời gian đều dính lấy cô bé, nghiễm nhiên trong mắt chỉ còn lại Tinh Hòa.
Đương nhiên đây là chuyện xảy ra sau đó, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390912/chuong-3806.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.