“Chỉ cần em ngoan ngoãn, em muốn cái gì anh cũng sẽ đưa cho em, Mộc Châu anh chỉ còn lại mình em, tuyệt đối đừng rời khỏi anh!”
Ôm chặt người trong ngực, Dương Thừa Húc híp mắt ôm nửa người mang lên nhà, người hầu vẫn luôn trốn ở cách đó không xa nhìn thấy một màn quỷ dị này, trên cánh tay nổi da gà, đầu lắc lư lặng lẽ quay trở về.
Thật sự là thời tiết đẹp để công tước Otto xuống máy bay, quản gia Sơn dẫn người đi tiếp đón, Nguyễn Hướng Minh hiếm khi không phải đi học mà là ở trong nhà đợi ông nội hiếm khi thấy mặt, lúc này Tinh Hòa cũng có cảm giác giống như vậy, đôi mắt đen bóng mở to, cười toe toét trông mong nhìn thế giới bên ngoài.
“Ở trong nhà đợi không được sao chứ? Ông ngoại nói không cần ở trước cửa nhà đợi ông, những ngày này anh cũng mệt mỏi gầy đi rồi.” Nguyễn Tri Hạ lại nhiều lần nhìn về phía Tư Mộ Hàn ngồi trên ghế salon ở phòng khách, cuối cùng vẫn không nhịn được, mở miệng khuyên nhủ.
Người đàn ông cười cười với cô, vẫy tay chào hỏi cô rồi ngồi lại đây, cho đến khi ôm cô gái nhỏ vào trong ngực, mới thân mật cọ xát vào khuôn mặt của cô nói: “Thì coi như là nghỉ ngơi một ngày, cũng đã một thời gian rất lâu rồi anh chưa được nghỉ ngơi.”
Những ngày này thật sự là rất bận rộn, từ sau khi Nguyễn Kiến Định rời khỏi, không riêng gì công ty Sunrise anh ấy cũng xen vào, mà ngay cả sự phát triển của gia tộc Otto bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390911/chuong-3805.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.