Lời này vừa ra, trong nháy mắt mồ hôi trên lưng Vũ Nguyên Hải chảy xuống, mặc dù đợi ở chỗ này mấy ngày nhìn bề ngoài anh ta không có một chút thay đổi, nhưng kỳ thật trong trong rất vui vẻ, hưởng thụ hương vị tự do, để anh ta quay lại khoảng thời gian bị giam cầm kia, bất luận là như thế nào anh ta cũng không trở về và cũng không thể trở về, huống chi anh ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm…
Suy nghĩ thời gian rất lâu, đôi mắt Vũ Nguyên Hải đỏ hồng nhìn về phía công tước Otto, thấp giọng nói: “Ông muốn biết cái gì? Tôi nói rõ trước một chút, mặc dù xác thực là Giang Đông Húc để cho tôi đi theo bên cạnh ông ta, nhưng rất nhiều chuyện ông ta cũng không nói với tôi, cho nên tôi cũng không biết được nhiều…” Càng nói thì giọng nói của anh ta càng nhỏ, cuối cùng thư phòng hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.
Công tước Otto cũng không để ý cái, miệng chậc chậc một chút rồi ngồi thẳng người: “Giang Húc Đông có kế hoạch mưu hại tôi, chuyện này anh biết không?” Gia tộc Húc Nhật triển khai nhanh như vậy, trong đó cuối cùng là có ai giúp ông ta, kỳ thật không cần nghĩ cũng có thể biết, nhưng thân là bố, công tước Otto cũng không muốn không có chứng cớ điều kiện tiên quyết mà đậy nắp kết luận, dù sao cũng phải để mấy tên oắt con kia và mình chết rõ ràng.
“Chuyện này tôi biết cũng không nhiều.” Liếm liếm đôi môi khô khốc, hai tay Vũ Nguyên Hải nắm vào nhau, sức lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390913/chuong-3807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.