“Yên!”
Cố Yên một tay chống trên đất, cố gắng chống để không ngã xuống.
Một roi này thật sự rất nặng.
“Cô Cố!” Bạch Tùng Dương cũng rất kinh ngạc.
“Em không sao chứ?”
Lệ Nghiêm lòng đau như cắt, tại sao cô ấy lại ngốc như vậy, lại lao ra ngăn roi cho anh!
Cố Yên đứng dậy, đẩy Lệ Nghiêm ra, thở ra mệt nhọc.
Sau lưng đau rát, khiến cho cô không còn chút sức lực nào.
Cố Gia Huy tiến lên, lấy áo khoác âu phục khoác lên trên người cô, che kín quần áo bị mồ hôi thấm ướt da thịt.
Cố Yên nhìn anh cười một tiếng, cô cũng có anh thương yêu, cô không cần ganh tỵ với Bạch Thư Hân.
Anh cô cũng là người tốt nhất trên đời này!
Cô xiết chặt quần áo, nói: “Chào chú, chào dì, Minh Tâm bảo cháu đến. Xin hỏi chú, hôm nay chú Lệ Nghiêm, có phải có liên quan đến cháu không?”
“Đúng vậy, bởi vì hôn lễ ngày hôm qua, nó lại dám bỏ cô đi, khiến cho nhà họ Cố mất sạch mặt mũi, để cho cô.. phải chịu hết thảy uất ức.”
“Vậy chú có thể không cần trách phạt nữa, cháu và Lệ Nghiêm đã tự xử lý rồi. Hết thảy những gì nhà họ Cố và cháu trải qua, không liên quan đến nhà họ Bạch, không liên quan đến Lệ Nghiêm. Chú là vì cháu mà trách phạt anh ấy, bây giờ cháu đã không truy cứu, nên chú cũng miễn trận đòn này đi ạ.”
“Không chỉ là chuyện này, nó… Nó lại cùng em gái mình…”
Có người ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cuoi-cung-em-da-lon/2967830/chuong-607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.