Ngay lúc này, Bạch Thư Hân cùng Hứa Minh Tâm cũng vội vàng chạy đến.
“Chú, bọn họ cũng không sai, là Thư Hàn hồ đồ, là cháu mượn men rượu mồi chài anh ấy. Cho nên… Chú phải trách phạt cháu mới đúng, cầu xin chú bỏ qua cho Lệ Nghiêm cùng với Cố Yên đi!”
“Cháu… cháu làm sao có thể làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy? Nó là anh cháu mài!”
“Là anh ta thì thế nào, cháu thích anh, từ nhỏ đến lớn cháu chỉ thích một mình anh ấy! Cháu không làm sai!”
“Cháu…’ Bạch Tùng Dương chuẩn bị đánh Bạch Thư Hân, lại bị mẹ Bạch ngăn lại.
“Tôi thấy ông sắp điên rồi đấy, Thư Hàn là con gái, cũng không phải là nữ quân nhân, sao ông có thể làm như vậy với nói”
“Được rồi, chúng mày lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, người chú này khôn dạy nổi nữa. Những chuyện rắc rối tự mình gây ra thì tự mình dọn dẹp đi, chú mặc xác chúng mày!”
Bạch Tùng Dương giận dữ rời đi.
Mẹ Bạch thở dài, nói: “Mấy người trẻ tuổi các cháu cứ ngồi xuống thương lượng đi, chuyện luôn có phương pháp giải quyết, dì không quấy rầy.”
Mọi người lục tục đến phòng khách, Cố Yên đứng dậy trước, nói: “Tôi ở đây không thích hợp, đây là chuyện nhà của các người. Chuyện giữa tôi và bác sĩ Lệ Nghiêm, đã giải quyết xong.
Người nhà cứ từ từ trò chuyện, chúng tôi đi trước.”
Cố Yên đứng dậy, Cố Gia Huy kéo tay nhỏ bé của Hứa Minh Tâm đuổi theo.
Dẫu sao bọn họ phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cuoi-cung-em-da-lon/2967831/chuong-608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.