Lệ Nghiêm cắn răng, cuối cùng không giấu giếm, đem chuyện mình say rượu hồ đồ tất cả đều khai hết. Bạch Tùng Dương nghe vậy, thốt nhiên giận dữ, một cái tát hung hãn quất đến.
Trên mặt Lệ Nghiêm xuất hiện dấu bàn tay rõ ràng có thể thấy được, một tát này rất nặng, khóe miệng anh cũng thấm ra máu tươi.
Người anh vẫn thẳng như tùng bách, không nhúc nhích, mặc cho Bạch Tùng Dương đánh chửi.
“Vô liêm sỉ! Mày… Làm sao mày có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy với em gái mày chứ, khi đó hai đứa chúng mày còn chưa biết mình không có liên hệ máu mủ đâu! Mày… mày đúng là là để cho chú quá thất vọng!”
“Lệ Nghiêm biết mình đáng chết, cháu đã liên lạc bệnh viện, định làm phẫu thuật triệt sản. Nhưng cháu biết điều này đối với Thư Hàn đến nói, quả thực không thể vãn hồi được. Chẳng qua là… cháu kinh tởm chính mình, làm ra chuyện hoang đường, mắc phải tội không thể tha thứ.”
“Cái này… Cái này có phải quá nghiêm trọng hay không?”
“Nếu như có thể, ngược lại cháu muốn dùng cái chết tạ tội, nhưng… Cháu còn có trách nhiệm với quân đội, cùng trách nhiệm với nhà họ Bạch trong người, không dám tự tiện quyết định.”
“Xin chú thực hành xử phạt theo quân lệnh!”
Lệ Nghiêm quỳ một chân trên đất, khẩn cầu.
“Được!”
Bạch Tùng Dương nhìn Lệ Nghiêm, cho dù lòng đau hơn nữa cũng không cự tuyệt.
Ông nghiêm khắc cả đời, đối với mình cũng chưa từng thiên vị, không thể bởi vì đối phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cuoi-cung-em-da-lon/2967829/chuong-606.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.