Cố Thịnh ơi là Cố Thịnh, anh rốt cuộc là ai?
Thân phận này, đúng là khiến người ta càng ngày càng cảm thấy tò mò mà.
Kiều Hạ Linh vô thức liếm môi, dựa người vào ghế cười lớn, ánh mắt toát nên sự hứng thú nồng đậm giống như vừa tìm được một món đồ chơi đặc biệt thú vị.
Tùy tiện tìm một nơi thoáng đãng bên sông, cô dừng xe, từ trong cốp lấy ra một cái ghế dựa màu đỏ cùng bộ cần câu đã chuẩn bị sẵn, yên tĩnh ngồi chờ, những ngón tay linh hoạt có tiết tấu gõ lên đùi nên tiếng động phát ra không lớn, chưa đủ để dọa chạy mấy chú cá nhỏ bên dưới, có điều...
Như vậy có lẽ đã là đủ để câu được mấy con cá lớn hơn rồi nhỉ?
Kiều Hạ Linh nhắm mắt, hưởng thụ không khí trong lành và tĩnh lặng, nhưng chả mấy chốc niềm vui thú này lại bị tiếng bước chân dồn dập cắt ngang, cô nhàn nhã quay đầu lại, chỉ nhìn thấy mấy kẻ mặc áo đen đứng gọn thành hai hàng, ở giữa là một người đàn ông trung niên trông có vẻ khá hiền hòa.
Ông ta cúi người, ra thủ thế mời, lịch sự nói:
“Cô Kiều, ông chủ chúng tôi có lời mời.”
Kiều Hạ Linh đứng dậy, tiến thêm vài bước, thích thú đánh giá đám người, vỗ vai người đàn ông trung niên kia, lực đạo trên tay ép chặt, đáy mắt lóe lên một tia sáng bất định nói:
“Ít nhất cũng phải cho tôi biết các người là chó do ai phái đến chứ?”
Người đàn ông kia nghe thấy cũng không tỏ vẻ tức giận, ra hiệu cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cua-co-tong/362414/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.