Khóe miệng Kiều Tranh vẫn cười nhưng hai mắt ảm đạm u tối, anh đau đớn nhìn cô, ánh mắt này khiến tim cô co rút
Chu Thiến dời mắt, cô quay đầu nhìn Triệu Hi Thành, gò mà anh bị Kiều Tranh đ.á.n.h bầm dập chảy m.á.u nhưng ánh mắt anh vẫn luôn kiêu ngạo, có lẽ nghe xong những lời Chu Thiến vừa nói mà ánh mắt anh nhìn cô, mọi sự kiêu ngạo đều hóa thành tình cảm dịu dàng
Ánh mắt này khiến tim cô đập thật nhanh. Chu Thiến cố gắng lắm mới khắc chế xúc động muốn vuốt ve vết thương của anh, cô nói với anh
– Hi Thành, em không trách anh hiểu nhầm em, dù sao nhìn cảnh khi nãy, mười người chỉ sợ chín người đều hiểu nhầm thôi. Nhưng em luôn hi vọng anh là người cuối cùng đó, nhưng anh cũng không hiểu em, chưa bao giờ thực sự tin tưởng em nên đương nhiên anh sẽ không phải là người đó. Nhưng cũng không thể trách anh, chúng ta thực sự ở chung là sau khi em mất trí nhớ, thời gian thực sự quá ngắn ngủi, nếu không phải chúng ta đã kết hôn thì có lẽ sẽ chẳng có gì xảy ra. Hi Thành, đừng ép sát như vậy, cho nhau chút thời gian đi, có thể phai nhạt quá khứ, hiểu biết lại từ đầu
Kiều Tranh vội kéo Chu Thiến hỏi:
– Thiệu Lâm, hắn ta làm ra chuyện đó, em còn có thể dễ dàng tha thứ, cho hắn cơ hội sao? Tính tình Triệu Hi Thành như thế, hắn ta sẽ không thay đổi, sao em còn muốn cùng hắn dây dưa, em sẽ không hạnh phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4880530/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.