Triệu Hi Thành gắt gao mím môi không nói gì. Bên kia, Kiều Tranh thong thả đứng lên
Góc miệng của anh ửng hồng, sơ mi trắng như tuyết bị nhiễm bẩn nhưng vẻ mặt anh vẫn thong dong, động tác vẫn tao nhã. Anh lấy khăn tay lau m.á.u ở khóe miệng sau đó vứt khăn xuống đất. Động tác này tuấn nhã vô cùng
Anh nhìn Triệu Hi Thành cười khẽ, trong nụ cười có sự châm chọc vô hạn:
– Triệu Hi Thành, tôi thật sự bội phục anh, bản thân anh làm ra những chuyện không ra gì nhưng còn ra vẻ đàng hoàng mà chất vấn Thiệu Lâm. Làm đàn ông mà đến trình độ như anh, đúng là mất mặt đàn ông chúng tôi
Một câu nói lại khiến lửa giận trong lòng Triệu Hi Thành bốc cháy, anh như con mãnh thú nhào tới chỗ Kiều Tranh. Chớp mắt đã vung quyền đ.á.n.h lên Kiều Tranh.
Lòng Chu Thiến hoảng sợ, thiếu chút nữa kêu lớn
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Kiều Tranh cũng nhanh chóng đón lấy quyền đó, tay kia nắm chặt hung hăng đ.ấ.m lại, lực mạnh khiến Triệu Hi Thành không đứng nổi, ngã xuống đất
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, Chu Thiến ngẩn ngơ đứng đó không kịp phản ứng. Đợi khi cô thấy vết thương trên mặt Hi Thành, tim đau đớn, cô định bước lên xem thì Kiều Tranh lại đi đến trước mặt Triệu Hi Thành.
Kiều Tranh lạnh lùng nhìn anh:
– Anh nghĩ rằng tôi chỉ biết đ.á.n.h người như anh sao? Một quyền này là đ.á.n.h vi những gì anh đã làm với Thiệu Lâm. Thân là đàn ông, anh quá ti tiện. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4880529/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.