Chu Thiến nhìn bóng xe biến mất ở góc đường rồi mới quay đầu lại
Vừa quay đầu đã thấy đôi mắt vui mừng của Triệu Hi Thành đang nhìn mình chăm chú. Anh kìm lòng không đậu cầm tay cô, khóe miệng không dấu được ý cười:
– Thiệu Lâm, hôm nay nghe được em nói những lời này anh thực sự rất vui. Em vẫn luôn lý trí như vậy, bình tĩnh như vậy đến độ anh không thể không hoài nghi địa vị của mình trong lòng em. Giờ anh đã hiểu trong lòng em có anh, cái này dáng vui hơn tất cả mọi thứ
Anh nhìn cô, đôi mắt đen thâm thúy sáng bừng, bên trong chiếu ra bóng dáng của cô.
Chu Thiến rút tay về nhẹ giọng hỏi:
– Hi Thành, em nói như vậy không có nghĩa rằng em đã hoàn toàn quên đi mọi thứ, cũng không phải là em sẽ đón nhận anh, em không thể xác định anh có phù hợp với em không, cũng không có tin tưởng vào tương lai của chúng ta
Triệu Hi Thành nhìn bàn tay trống rỗng, trong lòng buồn bã:
– Thiệu Lâm, trước kia anh bá đạo, làm rất nhiều chuyện có lỗi với em nhưng giờ anh đã hiểu trước kia mình đã sai cỡ nào. Anh sẽ không yêu cầu em làm gì, cũng sẽ không ép em phải quyết định điều gì. Từ nay trở đi anh sẽ tôn trọng em, cố gắng hiểu em, anh sẽ để em dần dần tin tưởng anh, tin tưởng vào tương lai của chúng ta, sau đó cam tâm tình nguyện quay về bên anh
Giọng anh nhẹ nhàng, dịu dàng như cơn gió nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4880531/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.