Chu Thiến xách hành lý đi ra ngoài, ra đến cửa, gió đêm thổi khiến cửa phòng sập mạnh. Lúc này Triệu Hi Thành giật mình, lập tức liền điên cuồng đuổi theo. Anh có cảm giác, nếu lúc này cứ để cô ấy đi thì sẽ mất cô vĩnh viễn.
Anh mở cửa, lao xuống cầu thang, lớn tiếng gọi:
– Thiệu Lâm, Thiệu Lâm!
Bước chân lảo đảo, suýt té ngã
Chu Thiến ở dưới lầu nghe được tiếng kêu thê lương của anh thì tim co rút lại. Cô hơi dừng lại, cửa lớn ngay trước mặt, đi ra ra ngoài cô có thể xây dựng cuộc sống tốt đẹp nhưng nếu quay đầu lại thì chỉ có sự đau khổ mãi mãi mà thôi.
Cô ngẩng đầu, bình tĩnh, hít sâu rồi đi ra cửa lớn.
Đi được vào bước, Triệu lão gia tử cùng Triệu phu nhân mặc áo ngủ đi xuống, ông nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Triệu Hi Thành, nhíu mày nói:
– Muộn thế này rồi còn ầm ỹ cái gì.
Triệu phu nhân nhìn thấy Chu Thiến xách hành lý đứng ở cửa lớn thì hoảng hốt nói:
– Thiệu Lâm, con mang hành lý đi đâu? Chu Thiến trả lời:
– Con muốn ra ngoài ở, con muốn ly hôn!
Sắc mặt Triệu Hi Thành trắng bệch, hoàn toàn không còn chút phong độ thường nhật. Anh định chạy lên giữ Thiệu Lâm lại nhưng vừa bước đã bị cha kéo chặt lại. Triệu lão gia tử cả giận nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại truyentop.net -
– Nhìn lại mày đi, chính vì mày như vậy nên nó mới kiêu ngạo như thế. Mày sợ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4799431/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.