Chu Thiến quay đầu nhìn anh, đáy mắt có ánh sáng như ngọc. Cô chậm rãi mở miệng, trong bầu trời đêm hư ảo, giọng nói như từ cõi mơ vọng về
– Hi Thành, em thích thời gian trước kia ở bên anh, chúng ta tản bộ dưới ánh trăng, ngắm sao trên ban công, chúng ta nắm tay trò chuyện những chuyện nhàm chán, những năm tháng đó thật bình dị mà cũng thật ấm áp, là cuộc sống em vẫn mơ ước, mỗi khi nhớ lại ngày tháng ấy, em sẽ thấy thật ngọt ngào…
Cô nói đến đây, khóe miệng khẽ mỉm cười như đang nhớ về thời gian ngọt ngào đó. Triệu Hi Thành kích động, anh cầm tay cô, dịu dàng nói:
– Mọi thứ sẽ không thay đổi, về sau chúng ta còn rất nhiều thời gian, ngày nào chúng ta cũng sẽ hạnh phúc như vậy.
Chu Thiến nhìn khuôn mặt đẹp như tạc tượng của anh, đôi mắt đầy tình cảm dịu dàng của anh mà cảm giác buồn rầu. Cô rút tay về, nhẹ nhàng nói:
– Hi Thành, anh sai rồi, những ngày đó sau này không thể có nữa, chúng ta không thể quay về được…
Giọng cô chua chát:
– Cho dù đó là ngoài ý muốn, cho dù em có thể tha thứ cho sự lừa gạt của anh thì mọi việc đều xong sao? Không, đó mới chỉ là bắt đầu thôi. Đứa bé đó sẽ thành trở ngại trong lòng chúng ta. Chúng ta sẽ chẳng bao giờ có thể toàn tâm toàn ý vì đối phương như trước đây. Đứa bé ngày một lớn, cốt nhục thân tình anh sao có thể nói là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4799430/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.