Triệu Hi Thành nhìn bầu trời sương đen hi vọng có thể nhìn được bóng dáng của cô:
– Chị dâu em còn có thể đi đâu? Chắc chắn là về nhà mẹ đẻ, giờ cô ấy đang tức giận sao có thể để lái xe đưa đi. Nhưng em nói đúng…
Anh lấy di động ra, cúi đầu bấm số:
– Anh gọi xe taxi đến, em ra ngoài nhìn xem, xác định cô ấy lên xe rồi hẵng về
Triệu Hi Tuấn gật đầu rồi lập tức biến mất trong màn đêm đen.
Triệu Hi Tuấn ra ngoài cổng, thấy Chu Thiến xách hành lý, vừa đi vừa nhìn xem có xe qua không. Ở đây khó gọi xe, hơn nữa muộn thế này, chắc cô phải ra đường lớn mới có.
Triệu Hi Tuấn bước lên vài bước, đón lấy hành lý trong tay cô, Chu Thiến quay đầu ngạc nhiên nhìn anh. Triệu Hi Tuấn nói:
– Chị dâu, anh gọi xe cho chị, sắp đến rồi, chị đợi một chút đã
Anh xách hành lý đi đến bên cột đèn đường, Chu Thiến nghĩ nghĩ rồi cũng đi theo.
Hai bên đường là hai hàng cây xanh, bọn họ đứng song song dưới ánh đèn, ngọn đèn mờ nhạt bao phủ trên người họ, màn sương đêm lượn lờ xung quanh, trời đất thật tĩnh lặng.
Chu Thiến phá vỡ sự yên tĩnh này, cô xoay người nhìn anh nói:
– Ngại quá, Hi Tuấn, trước hiểu lầm em, nghĩ em cũng đang lừa chị nên nói với em những lời quá đáng, em đừng để bụng
Triệu Hi Tuấn lắc đầu:
– Không sao, chuyện này vốn là nhà em không đúng, hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4799432/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.