Có đôi khi phiền não lại không thể tránh được, cho dù giả hồ đồ cũng không thể giả mãi được
Đó là một buổi trưa nóng bức, tuy rằng đã cuối hè sang thu nhưng thời tiết chỉ hơi dịu đi chứ ánh mặt trời vẫn rất chói chang.
Triệu phu nhân luôn có thói quen ngủ trưa, hôm nay bà ăn xong cũng đi nghỉ sớm. Chu Thiến ngồi xem TV một mình trong phòng khách
Lúc này, có người hầu đi đến bên nói:
– Thiếu phu nhân, bên ngoài có người muốn gặp cô
Chu Thiến ngẩng đầu, hỏi:
– Là ai? – Là một người phụ nữ lớn tuổi, không nói tên mà chỉ nói là có quen cô, có chuyện quan trọng muốn nói.
Chu Thiến kinh ngạc nghĩ: là ai? Chẳng lẽ là người quen cũ của Tống Thiệu Lâm? Cô nói với người hầu:
– Cô dẫn bà ta vào đi
– Thiếu phu nhân, người đó rất lạ, bà ta nói muốn cô ra ngoài gặp, có vẻ khá vội?
Hử? Những chuyện xảy ra gần đây sao quỷ dị vậy?
Chu Thiến đi theo người hầu ra ngoài, thấy ở chỗ râm mát bên ngoài có một người phụ nữ quần áo giản dị, tóc hoa râm, vẻ mặt tiều tụy, mồ hôi tứa ra. Bà nhìn thấy Chu Thiến thì mắt sáng lên, vội chạy tới trước mặt Chu Thiến, nắm tay cô, lo lắng nói:
– Thiệu Lâm, may cháu chịu ra, cô sợ cháu không chịu gặp cô, cô biết là chúng tôi có lỗi với cháu
Chu Thiến nghe mà không hiểu gì, người phụ nữ đó tay đầy mồ hôi, vừa nóng vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4799422/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.