Taxi theo chỉ dẫn của mẹ Văn Phương dừng ở trước một biệt hự. Chu Thiến xuống xe, nhìn quang cảnh thanh bình ở đó, tuy cô chưa có con nhưng cũng biết không khí tươi mát, cảnh trí tuyệt đẹp ở đây quả thực rất hợp để dưỡng thai
Xem ra, Triệu gia vô cùng chờ mong đứa bé này chào đời. Chu Thiến chua xót nghĩ.
Bọn họ chẳng lẽ cũng không lo lắng cảm nhận của cô sao? Cả nhà cùng giấu diếm cô, đến ngay cả Hi Tuấn bình thường luôn hòa hợp với cô cũng không nói gì. Khó trách gần đây cậu ấy luôn tránh xa cô, thì ra là chột dạ! Trong lòng Chu Thiến dâng lên sự phẫn nộ khi bị lừa gạt. Mẹ Văn Phương nói:
– Thiệu Lâm, chính là đây, Phương Nhi bị bọn họ giam ở đó, không chịu cho nó đi.
Chu Thiến đi tới, cửa sắt thực sự khóa chặt, cô ra sức ấn chuông, chỉ chốc lát đã có một người phụ nữ hơn 40 mở hé cửa nhìn ra hỏi:
– Tìm ai? Chu Thiến không dài dòng, đột nhiên đẩy thẳng cổng. Người phụ nữ kia không đề phòng, bị cô đẩy mà lùi về sau mấy bước, cả giận nói:
– Sao cô dám tự tiện xông vào?
Mặt Chu Thiến lạnh lùng, liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi đi thẳng vào trong. Người kia bị khí thế của cô hù dọa, thoáng do dự nhưng vẫn lớn tiếng nói:
– Cô là ai, mau đi ra ngoài, nếu không tôi báo cảnh sát
Nói rồi bước lên giữ Chu Thiến lại.
Mẹ Văn Phương vội cản bà ta lại, người kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4799423/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.