Văn Phương nói không nên lời. Lúc này, cô ta hiểu Triệu phu nhân đã hạ quyết tâm sẽ giam cô ta ở đây cho đến khi đứa bé sinh ra. Bà làm như vậy chắc cũng là để ngăn cản mình đến tìm Thiệu Lâm. Trong lòng cô ta cười lạnh, chẳng lẽ bọn họ nghĩ chỉ cần không cho cô ta ra ngoài thì sẽ không có cách gì sao? Từ nhỏ đến lớn, chưa có chuyện gì cô ta muốn mà không làm được.
Từ đó về sau, Văn Phương dần dần ăn ít đi, vẻ mặt buồn bực không vui. Quản gia thấy cô ta mỗi ngày ăn một ít thì cũng lo lắng. Bà nói với Văn Phương:
– Tiểu thư, cô phải ăn nhiều hơn, cô giờ rất cần bồi bổ cơ thể, không ăn không được!
Vẻ mặt Văn Phương ai oán:
– Tôi thật sự ăn không vô, ngày nào cũng buồn bực ở đây, nói cũng chẳng có người nói chuyện cùng, trong lòng rất khó chịu
Cô ta nắm tay quản gia, khẩn cầu:
– Chị à, chị nói với phu nhân, cho mẹ em đến thăm em được không? Để cho mẹ em đến cùng em, nếu phu nhân lo lắng thì mọi người có thể ở bên theo dõi, có được không? Có lẽ tâm tình tốt lên thì cũng ăn được nhiều
Quản gia do dự một hồi, nghĩ rằng, nếu vẫn cứ như vậy có sai lầm gì bà đúng là không thể gánh vác. Vì thế gật đầu nói:
– Được, để tôi hỏi thử cô xem
Quản gia đi qua một bên, gọi điện cho Dung tẩu, cũng không để ý nụ cười giả dối của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nha-hao-mon/4799421/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.