Sáng Hoàng Hoa, bạch thiếu niên gạt hồi ức cũ.
Sơn trang đêm, Chu Đình Úy ôn lại chuyện xưa.
Thảo nguyên Hoàng Hoa.
- Sư phụ! Người đừng nói nữa, đừng nói nữa! Con xin người, xin người đó! Đừng nói nữa!
Tạ Sâm gắng gượng hết sức, thốt ra từng lời đứt quãng:
- Tiểu vương gia! Huyết án năm xưa là do một tay Thành Phá Lãng gây ra. Chỉ có điều, địa vị.. địa vị trong triều của ông ta quá lớn. Không phải ngày một ngày hai là có thể lật đổ được.. khụ khụ khụ..
Máu tiếp tục ứa ra từ cổ họng làm chặn đứng câu chuyện lòng dang dở.
Nhắm mắt nghe nỗi đau thảm án, nghiến răng cảm thán năm trăm mạng người, Tạ Vô Phong nhìn Tạ Sâm xót xa, hỏi:
- Nếu là vậy, hà cớ gì hắn lại tha cho con?
Khựng lại bao cảm xúc vì câu hỏi như là điểm nút của lý do ẩn nhẫn mười bảy năm qua. Tạ Sâm nhìn Tạ Vô Phong, miệng cười khổ. Mắt ông long sòng sọc những đường gân đỏ, ngập tràn màu máu mênh mông giữa ánh xanh của cánh rừng trúc trong cuộc rượt đuổi tìm con đường sinh tử.
* * *
Người đàn ông nắm chặt tay của một đứa trẻ chạy thật nhanh về phía cổng thành, ngựa phi nước đại men theo bìa rừng đi mãi, bỏ lại phía sau nơi chôn nhau cắt rốn.
Phủ Bình Dương nguy khốn, thuộc hạ Tạ Sâm tham sống sợ chết, bỏ mặc chủ nhân, bỏ trốn cùng con trai. Ai cũng đều cho là như vậy, kể cả hắn cũng phải cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngua-thao-nguyen/2901496/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.