Tùng lâm năm dặm, Tạ Vô Phong sơ kiến cố nhân
U Linh sơn trang, Chu Đình Úy trao tay ngọc quý.
U Linh sơn trang.
Buổi sáng nhiều mây, tia nắng ấm áp phủ lên cả sơn trang một sức sống mới, làm sống dậy không ít những khát khao chinh phục. Bóng dáng ai đó khinh công thoăn thoắt, đánh lừa phần lớn thị vệ, dừng chân trước cửa phòng Chu Đình Úy.
Không chút nhẹ nhàng và khép nép, tên thích khách đó rõ là không biết sợ trời đất gì, hiên ngang đẩy cửa bước vào như thể đây là phòng của hắn. Trời tối mặc hắc phục thì thành hắc y nhân, trời sáng mặc bạch phục thì gọi là bạch y nhân, suy nghĩ ấy cũng thật quá là ngây thơ và đơn thuần.
Bước những bước thật khẽ khàng và rón rén, hắn cố gắng điều chỉnh cho hơi thở thật đều đặn, cuối cùng tay đã thành công chạm vào chiếc bình cũ đặt trên kệ sách. Cổ tay vừa định xoay thì đột nhiên có tiếng nói phát ra từ phía sau:
- Linh nhi! Con đang làm gì vậy?
Bạch y nhân rút tay lại, khẽ nhíu mày, tặc lưỡi, biểu hiện rất tiếc nuối:
- Cha, người cứ xem như không nhìn thấy con đi, một lần thôi cũng được.
Chu Đình Úy thở dài, nói:
- Không chịu nổi con.
Bạch y nhân bước tới bàn, ngồi xuống ghế, chân bắt chéo, giận dỗi:
- Cha! Con là con gái duy nhất của người, là đại tiểu thư của U Linh sơn trang. Sau này, nơi đây sẽ do con tiếp quản. Có mỗi chuyện muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngua-thao-nguyen/2901495/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.