Nhà gỗ nhỏ, hắc y nhân nhắc lại chuyện xưa
Cựu sự lai, Tạ Vô Phong tỏ tường thân phận.
Thảo nguyên Hoàng Hoa.
Gió vẫn hát bên cung tai những âm thanh nhàn nhã, nắng dịu dàng đem hơi ấm phả lên mặt vị thiếu niên da ngăm đang say ngủ, đôi mi khẽ lay, hàng chân mày hơi nhíu lại, dường như trong cơn mơ dài mang chút sợ hãi ghé qua..
Mưa đã tạnh, trời đã quang, nước mưa cuốn theo mọi dấu vết rửa sạch bao tang thương. Cửa lớn của Bình Dương Vương phủ vẫn đang mở và máu trong phủ viện vẫn chảy không ngừng. Máu lẫn vào nước mưa tràn loang lỗ, xác chết chồng lên nhau từng lớp, nam nữ già trẻ tầm khoảng năm trăm người.
Có một cặp vợ chồng đang ôm nhau cười mãn nguyện bởi họ biết thứ họ bảo vệ trong tay vẫn an toàn. Cố gắng đưa bàn tay nhỏ bé, run rẩy bởi lạnh vì mưa dầm, cậu bé yếu ớt cất tiếng gọi:
- Mẹ.. mẹ ơi, mẹ ơi tỉnh dậy đi, mẹ!
- Cha ơi, cha tỉnh dậy đi!
- Cha mẹ đừng bỏ con, đừng bỏ con mà!
- Huhuhuhuhuhuhu!
- Tạ thúc ơi! Tạ thúc!
- Mọi người làm sao thế, huhuhu!
Tiếng khóc đứt quãng, thấp dần rồi từ từ tắt lịm, cơn đau từ lồng ngực ập tới siết chặt lấy hơi thở của vị thiếu niên kia, mồ hôi trên trán rỉ từng giọt mặn chát bờ môi..
- Cha! Mẹ!
Choàng tỉnh giấc sau cơn ác mộng đáng sợ, thiếu niên ấy lấy tay lau nhanh mồ hôi trên trán, thoạt nhìn quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngua-thao-nguyen/2901497/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.