Doanh trại, Tống Thanh Dực sơ kiến kỳ nhân
Tiểu cốc, Tạ Vô Phong phải lòng Đoan Mẫn
Phủ quốc công.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Tống Thanh Dực như thường lệ chạy ngay đến phòng Cao Lâm Mạn. Chàng đối với lần này tuyệt rất thật lòng nên nghĩ dù chưa tiến triển gì cũng nên nói với mẹ chàng một tiếng, xem như vừa thủ thỉ tâm tình vừa giải bày tâm sự, biết đâu với vốn liếng từng ấy năm yêu cha chàng, bà sẽ giúp được chàng chút gì đó. Vừa bước đến cửa phòng đã thấy dì Lan tay cầm theo đĩa bánh đi về hướng vườn hoa. Xem ra, mẹ chàng đang có khách, chàng lặng lẽ theo sau để xem vị khách bí mật kia là ai.
Là một cô nương xinh đẹp, đoan trang, dáng người mảnh khảnh, thấp hơn chàng tầm một cái đầu. Nhìn qua điệu bộ, cử chỉ thì rõ là người có học thức, lễ nghĩa, trông dáng người phía sau cũng khá quen. Tống Thanh Dực đi thẳng tới chỗ mẹ chàng đang ngồi, không khí có vẻ rất vui, thế mới thấy chỉ cần rời xa cái nguyên tắc cùng với đống khuôn phép vô thường kia của cha chàng thì cả chàng và mẹ chàng đều sẽ có những khoảnh khắc đẹp đẽ, thanh thuần như thế.
Ôm quyền hành lễ với Cao Lâm Mạn, Tống Thanh Dực thoáng chút bồi hồi vì nét đẹp hài hòa như tô vẽ của vị tiểu thư lạ mà quen kia. Chàng cố lục tìm trong kí ức vì dường như đã gặp nàng ta ở đâu đó rồi.
Cao Lâm Mạn phì cười, nói:
- Sao hả? Đẹp lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngua-thao-nguyen/2901471/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.