Phó Quân Tiêu giơ tay nâng gò má Đồng Kỳ Anh lên, dịu dàng ra lệnh: "Tạ Liên, lại nói em yêu anh thêm một lần nữa!"
"Em yêu anh!"
Đồng Kỳ Anh không chút nghĩ ngợi liền đáp.
Quả nhiên, quả nhiên anh muốn cô làm cái gì, thì cô sẽ làm cái đó.
Làm một cách vô cảm, không mang theo bất kỳ một sắc thái tình cảm gì.
Kỳ Anh như vậy khiến cho anh đau đớn, cũng khiến cho anh sâu sắc cảm thụ được cái gì gọi là "chiếm được người của em nhưng lại không chiếm được lòng của em".
Bây giờ rõ ràng anh có thể muốn làm gì thì làm với cô, cũng có thể tùy ý điều khiển cô trong tay mình.
Thế nhưng, anh lại chẳng muốn cô vì mình làm gì cả.
Kỳ Anh như vậy, tựa như một cái xác không hồn! Trên khuôn mặt đẹp trai của Phó Quân Tiêu giờ đan xen giữa đớn đau và bất đắc dĩ.
Anh nhích người về phía Sau, nằm xuống, một tay gối đầu, một tay giang ra, dịu dàng dỗ: "Qua đây, nằm trong lòng anh, ngủ cùng với anh!"
Đồng Kỳ Anh gần như hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của anh.
Cô nghiêng người bò qua, sau đó chậm rãi nằm xuống, gối đầu lên khuỷu tay rắn chắc của Phó Quân Tiêu, rồi lại xoay người rúc vào trong lòng anh.
"Ôm anh!"
Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Phó Quân Tiêu vang lên.
Đồng Kỳ Anh liền giơ tay vòng qua ngực anh, ôm anh thật chặt.
Cô bây giờ, thực sự giống như một con rối bị làm phép, sẽ tuyệt đối nghe theo bất kỳ một mệnh lệnh nào mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681049/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.