Chương trước
Chương sau
"Anh cả, anh quá vô sỉ rồi!"
Giây tiếp theo Đồng Kỳ Anh nhịn không được há mồm mắng to.
Phó Quân Tiêu giống như từ trong mộng bừng tỉnh.
Hiệu quả của thuốc trên người Kỳ Anh đã tan đi rồi! "Nói, tối hôm qua có phải anh đã làm việc gì không nên làm với em hay không?"
Đồng Kỳ Anh một tay chống nạnh một tay giơ lên cái cốc thủy tinh trong tay, chỉ thẳng vào mũi Phó Quân Tiêu mà chất vấn.
Phó Quân Tiêu lau giọt nước trên mặt, giơ tay lên đầu làm tư thế đầu hàng, nói: "Anh xin thề, tối hôm qua anh cái gì cũng chưa hề làm với em"
"Vậy anh giúp em đi dạy dỗ ông chủ bên trong "Dạ Hoặc" kia!"
Đồng Kỳ Anh thẹn quá hóa giận nói.
Mày kiếm của Phó Quân Tiêu nhíu lại, toét miệng cười: "Được, em muốn anh làm gì cũng được.Chẳng qua bây giờ em có phải là nên bỏ cốc thủy tinh trong tay em xuống hay không.Lỡ đâu thất thủ đập phải người em thì không tốt!"
"Không thả!"
Đồng Kỳ Anh tức đến phát điên không kìm nổi tính tình nữa.
Cô thật sự là xui xẻo mà.
Hà Tuân Định ức hiếp cô, Phí Ngọc Nam ức hiếp cô, ngay cả Phó Quân Tiêu cũng ức hiếp cô! "Vậy...trước tiên anh đi đối bộ quần áo đã"
Phó Quân Tiêu gượng cười, chậm rãi từ trên ghế đứng dậy.
Thì ra con mèo nhỏ cũng thật sẽ có thời điểm phát giận...
Đồng Kỳ Anh thấy Phó Quân Tiêu đi đến phòng thay đồ thì không thể không bỏ cái cốc cầm trong tay xuống, xoay người trở lại trước bếp nấu ăn bê đồ ăn lên.
Nhìn mấy món ăn trên mâm, Đồng Kỳ Anh đột nhiên lại nảy ra một trò đùa, thế là cô cäm lấy một chai dầu ớt siêu cay đổ thêm vài vòng vào bên trên món ăn.
Phó Quân Tiêu thay quần áo xong đi ra ngoài thì Đồng Kỳ Anh đã bê đồ ăn lên bàn.
"Anh cả, tới dùng cơm đi!"
Đồng Kỳ Anh mỉm cười nói.
Phó Quân Tiêu lập tức bị cái thái độ khác thường này của cô làm cho ngơ ngẩn.
Vừa rồi còn như có sét đánh tới, hiện tại sao đột nhiên lại trời quang mây tạnh thế này? Phó Quân Tiêu đầy nghi ngờ mà nhìn Đồng Kỳ Anh, một mình đi đến trước bàn ăn, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Đồng Kỳ Anh đưa đôi đũa trong tay cho Phó Quân Tiêu, trên mặt từ đầu đến cuối đều nở nụ cười thật tươi.
Phó Quân Tiêu tràn đầy nghi ngờ trong lòng mà nhận lấy đôi đũa, luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp nhưng lại không nói ra được là kỳ lạ ở chỗ nào.
Ngay sau đó Đồng Kỳ Anh lại gắp cho Phó Quân Tiêu một đũa thức ăn, đặt vào trong bát của anh, thúc giục nói: "Anh cả, anh mau nếm thử đi!"
"Được"
Phó Quân Tiêu gật gật đầu, gắp thức ăn trong bát lên trực tiếp bỏ vào trong miệng.
Đồng Kỳ Anh hé miệng mỉm cười, nhìn biểu tình không được tự nhiên của Phó Quân Tiêu, mày liễu hơi nhướng lên.
Phó Quân Tiêu bị cay đến mức tai đều nóng bừng, đầu lưỡi đau rát khó chịu, nhưng lại không thể không nuốt một miệng đầy đồ ăn này xuống bụng.
Đồng Kỳ Anh bưng bát cơm lên, cũng gắp lên một đũa đồ ăn như vừa rồi, bình tĩnh tự nhiên bỏ vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm mà ăn.
Vừa rồi cô thêm cho anh cả là dâu ớt siêu cay, mà của cô thì lại không có thêm, cho nên cô tự nhiên ăn đến vừa lòng đẹp ý.
Phó Quân Tiêu thấy Đồng Kỳ Anh không có một chút phản ứng nào thì lập tức ý thức được món ăn này có vấn đề.
"Anh cả, anh ăn nhiều một chút nha!"
Đồng Kỳ Anh cười khẽ nói.
Phó Quân Tiêu hiểu ý cười một tiếng, cầm đũa gắp một miếng thức ăn của Đồng Kỳ Anh.
Quả nhiên như anh suy đoán...
Đồ ăn vừa vào miệng, một món vô cùng cay, một món thì không cay.
Đồng Kỳ Anh thấy thủ đoạn nhỏ của mình bị anh cả Phó Quân Tiêu nhìn thấu thì lập tức thấy không còn gì thú vị, dần dần thu lại nụ cười.
Đáy lòng Phó Quân Tiêu không khỏi đắc ý dào dạt.
Con bé này còn có tâm tư giận dỗi với anh.
Ăn xong bữa cơm, tất cả thức ăn trên bàn đều chỉ ăn một nửa, bởi vì một nửa còn lại căn bản là cay đến không có cách nào ăn được.
Phó Quân Tiêu cầm khăn tay lau miệng xong thì nhìn thấy Đồng Kỳ Anh đang méo miệng, mặt không cao hứng, nói: "Nói đi! Em muốn anh chỉnh đốn Phí Ngọc Nam giúp em thế nào?"
"Anh cả, anh biết Phí Ngọc Nam?"
Đồng Kỳ Anh kinh ngạc.
Phó Quân Tiêu nhàn nhạt trả lời: "Không nói đến quen biết, chỉ là biết người quản lý bên trong của Dạ Hoặc là một người đàn ông tên là Phí Ngọc Nam mà thôi!"
Vốn dĩ Đồng Kỳ Anh muốn dứt khoát cứ để Dạ Hoặc đóng cửa ngừng kinh doanh để chỉnh đốn là được rồi, nhưng giờ ngẫm lại, nếu Dạ Hoặc ngừng kinh doanh, vậy cô đã cắt đứt con đường của bao nhiêu người có nhu cầu cấp bách kiếm tiền nuôi gia đình, chính là hại họ thất nghiệp hay sao? Cho nên Đồng Kỳ Anh quyết định chỉ dạy dỗ Phí Ngọc Nam.
"Vậy được! Ông ta đối với em thế nào anh liền giúp em trả lại ông ta như thế là được!"
Đồng Kỳ Anh chẹp miệng.
Đối với lời của cô, Phó Quân Tiêu hoàn toàn là chấp nhận tất cả.
Đương nhiên anh cũng làm như vậy.
Thời gian bình thường sau khi tan làm chính là thời gian Dạ Hoặc kinh doanh.
Phó Quân Tiêu mang một nhóm người đi cùng Đồng Kỳ Anh tới Dạ Hoặc một lần nữa.
Phí Ngọc Nam vừa thấy tư thế này thì đã biết là hướng về mình mà đến, thế là vội vàng thức thời mang tới một hộp loại thuốc mà Đồng Kỳ Anh muốn.
"Kỳ Anh! Tôi đây chính là nói lời giữ lời rôi chứ.Đây, cho côi"
Phí Ngọc Nam nhét hộp thuốc vào trong tay Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh lấy thuốc ở trong hộp thuốc ra, cô tách ra một viên thuốc con nhộng ra khỏi giấy thiếc đưa tới cho Phí Ngọc Nam: "Ông mau ăn nó đi!"
"Cái này...
không cần đâu! Cái đồ chơi này tôi không ăn nhiều"
Phí Ngọc Nam nhếch môi, ánh mắt lơ đãng rơi vào trên người Phó Quân Tiêu ở bên cạnh.
Trên ghế sô pha bên kia, Phó Quân Tiêu vắt chéo hai chân, thân hình cao lớn lạnh lùng đang lười biếng dựa sát vào ghế sô pha, bàn tay thon dài trắng nõn đang chống mặt, nghiền ngẫm đánh giá Phí Ngọc Nam.a
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.