Chương trước
Chương sau
Hồi nãy lúc ở dưới thì bảo vệ có gọi lên nói là có một cô gái đeo kính che mặt muốn tìm anh, anh liền không nói hai lời kêu bảo vệ đế cô đi lên.
Phó Quân Tiêu cũng không ngờ là Đồng Kỳ Anh thực sự sẽ đến, bởi vì anh cho rằng lúc đầu bản thân nói mấy lời này trong điện thoại sẽ khiến cô tức giận, thậm chí với tính tình của cô thì nhất định sẽ giận dữ mà không đến.
Bởi vì "Dạ Hoặc"cũng không đáng để Kỳ Anh làm như vậy.
Thế nhưng, cô tới rồi, chuyện này lại khiến cho anh cảm thấy...bất ngờ.
"Ngồi đi!"
Phó Quân Tiêu giơ tay nghênh đón.
Đèn lớn trong phòng làm việc của anh vẫn chưa bật, chỉ có ngọn đèn trên bàn làm việc kia đang le lói chiếu sáng, bao trùm lên phòng làm việc rộng lớn một tầng ánh sáng mờ mờ.
Đồng Kỳ Anh nghe lệnh, liền ngẩng đầu ưỡn ngực, đoan chính ngồi xuống sô pha.
"Cô cứ tự nhiên, tôi phải xem xong tài liệu đã!"
Phó Quân Tiêu lạnh nhạt nói, sau đó tự mình ngồi xuống ghế chủ tịch, tiếp tục xem tài liệu.
Ánh mắt Đồng Kỳ Anh đờ đẫn nhìn về phía trước, nhẹ nhàng hít thở.
Hai gối cô khép lại, hai tay nhẹ nhàng xếp lại để trên đùi, không lên tiếng, cũng không cử động.
Trông cô bấy giờ hoàn toàn giống như một pho tượng ngồi đó.
Bởi vì cô yên lặng quá, nên Phó Quân Tiêu cũng không nghĩ nhiều mà tập trung tỉnh thần xem tài liệu của mình, sau khi anh xem xong mới phát hiện là trời đã tang tảng sáng.
Phó Quân Tiêu buông bút máy trong tay xuống, có hơi nhức đầu bèn xoa bóp huyệt Thái Dương.
Nhưng lúc anh khẽ kêu lên một tiếng thì Đồng Kỳ Anh đang ngồi trên ghế sopha đột nhiên đứng bật dậy, đi tới sau lưng giơ tay xoa bóp cho anh.
Phó Quân Tiêu bị hành động này của cô dọa đến đứng bật dậy.
Còn Đồng Kỳ Anh, trong tiềm thức của cô vẫn văng vẳng câu lệnh của Phí Ngọc Nam: "Nhất định phải phục vụ cậu Liên cho thật tốt!"
Cho nên, chuyện cô đang làm bây giờ, chính là phục vụ cậu Liên.
"Nếu cô mệt rồi thì lên lầu ngủ đi!"
Phó Quân Tiêu khôi phục tinh thần, lại có hơi uể oải nói.
Lúc này anh hoàn toàn tập trung vào chuyện của mình mà không chút phát hiện sự khác thường của Đồng Kỳ Anh.
Nhưng Đồng Kỳ Anh thì lại tưởng nhầm là "cậu Liên" mệt rồi, cần phải lên lầu ngủ, nên cô liền thong thả bước lên, vươn tay níu lấy cavat của Phó Quân Tiêu, rồi xoay người, trực tiếp kéo thân thể của anh đi về phía trước.
"Ăc...Tạ Liên... cô.."
Cổ bỗng dưng bị siết, Phó Quân Tiêu toan hỏi, nhưng lời còn chưa kịp nói xong thì đã bị cavat "thắt cổ" đến đứt hơi.
Tiếng bước chân vang lên "lộp cộp".
Sau khi Đồng Kỳ Anh kéo Phó Quân Tiêu lên lầu xong thì trực tiếp đấy anh ngã xuống giường, sau đó thì giang chân ngồi lên đùi anh, giúp anh nới lỏng cavat, rồi bắt đầu cởi nút áo sơ mi của anh.
Còn Phó Quân Tiêu sau khi thở lại được rồi liền ho sặc sụa hết mấy tiếng, xong mới vươn tay chộp tay Đồng Kỳ Anh lại, ngăn cản động tác tiếp theo của cô.
"Tạ Liên, cô là thật sự tính dùng thân thể của mình đi đổi lấy "Dạ Hoặc" sao? Cô xác định cô làm như vậy là đáng giá à?"
Phó Quân Tiêu khẽ gâm, lạnh lùng hỏi cô.
Đồng Kỳ Anh mặt không đổi sắc, mắt cũng không chớp nhìn Phó Quân Tiêu, trả lời: "Tạ Liên sẽ phục vụ cậu Liên chu đáo!"
Đôi mày kiếm của Phó Quân Tiêu hơi cau lại.
Anh giơ tay, nhẹ nhàng gỡ mắt kính che trên mặt cô xuống.
Suốt cả quá trình Đồng Kỳ Anh cũng không có chống cự.
Cô cứ ngây ngốc ngồi trên đùi anh như vậy, giương mắt nhìn anh đăm đăm.
Lúc nhìn thấy khuôn mặt dưới mắt kính chính xác là Đồng Kỳ Anh, trong lòng Phó Quân Tiêu liên thoáng khựng lại, cánh tay đang giơ lên của anh theo đó quơ quơ trước mắt Đồng Kỳ Anh, lại phát hiện đôi mắt cô đờ đẫn, hoàn toàn không tìm được tiêu điểm.
"Kỳ Anh, em như này là làm sao vậy?"
Phó Quân Tiêu liền vội ngôi bật dậy.
Nhưng Đồng Kỳ Anh vẫn giang chân ngồi trên đùi anh như cũ, không hề nhúc nhích mà nhìn anh.
Vẻ mặt Phó Quân Tiêu nghiêm lại, thử thăm dò bèn ra lệnh: "Tạ Liên, xuống khỏi người tôi!"
Quả nhiên Đồng Kỳ Anh lập tức nghe theo.
Cô chuyển chân, sau khi xuống khỏi người Phó Quân Tiêu thì nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh anh.
Bấy giờ Phó Quân Tiêu mới ý thức được, có thể Kỳ Anh đã bị người ta bỏ thuốc rồi.
Người trong "Dạ Hoặc" thật sự là để cho anh mở rộng tầm mắt, không ngờ là thuốc gì cũng có cả.
Nhưng cứ nhìn điều kiện của Đồng Kỳ Anh bây giờ mà nói, ngoại trừ cô không biết bản thân mình đang làm cái gì ra thì những mặt khác hình như cũng không có gì đáng ngại.
Phó Quân Tiêu ngôi trên giường, co chân lại.
Một tay anh đặt lên đầu gối, tay còn lại thì chống trên drap giường, chống đỡ nửa người trên mà ý tứ sâu xa ngước mắt nhìn Đồng Kỳ Anh, một Đồng Kỳ Anh lúc này không ồn ào, không náo loạn, vừa yên lặng lạ thường lại vừa biết nghe lời đang ngồi trước mặt mình.
"Tạ Liên, nói một câu em yêu anh cho tôi nghe đi!"
Phó Quân Tiêu cũng không biết bản thân bị gì nữa, vậy mà lại thừa dịp này đùa giỡn với cô.
Đồng Kỳ Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt đờ đẫn nhìn Phó Quân Tiêu, lúng ta lúng túng nói: "Em yêu anh".
"Em yêu anh vì cái gì?"
Phó Quân Tiêu cười khổ hỏi.
Đúng rồi! Cô yêu anh vì cái gì đây? Câu này, là anh kêu cô nói.
Hơn nữa, cô... hoàn toàn không có suy nghĩ, mà là thuận miệng nói ra.
Đồng Kỳ Anh dường như không hề suy nghĩ, cô cũng hoàn toàn không biết phải trả lời câu hỏi của Phó Quân Tiêu như thế nào.
"Kỳ Anh, anh yêu em!"
Phó Quân Tiêu chân thành ngước mắt nhìn vào mắt Đồng Kỳ Anh, thâm tình thành thực mà thổ lộ.
Cũng chỉ có ở thời khắc này, anh mới dám can đảm nói ra tình yêu giấu sâu tận đáy lòng, nhưng Đồng Kỳ Anh vẫn như cũ ngờ ngệch nhìn anh, đổi với lời bày tỏ của anh, cả thể xác và tinh thần cô lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.