Chương trước
Chương sau
Tô Hoài Lan không khỏi rùng mình khi bắt gặp lại ánh mắt của Phó Quân Tiêu.
Cô ta cứ nghĩ người đàn ông này rất dễ kiểm soát, nhưng cô ta không ngờ Phó Quân Tiêu lại có một mặt hung ác đến như vậy.
Đột nhiên, Tô Hoài Lan nghĩ đến điều gì đó, cô ta không khỏi nhếch miệng cười: "Phó Quân Tiêu ơi Phó Quân Tiêu, cho dù em có cho anh uống thuốc đi nữa thì đối với anh, em vẫn còn giá trị lợi dụng mà.
Lợi dụng em làm lá chắn để ngụy trang với Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Bác, cho nên anh thực sự không thể làm gì em đâu!"
"Tô Hoài Lan, ngay cả bản thân mình cô cũng không hiểu rõ mà còn đòi nhìn thấu tôi sao?"
Phó Quân Tiêu cười chế nhạo.
"ý của anh là?"
Tô Hoài Lan đột nhiên có linh tính không tốt.
Phó Quân Tiêu túm lấy vạt áo của Tô Hoài Lan rồi lôi cô ta ra khỏi phòng làm việc của mình.
"Phó Quân Tiêu tôi nếu muốn có một người phụ nữ ở cạnh thì chỉ cần xòe tay là có hàng loạt người rồi! Ý tôi là gì, cô hãy về nghĩ lại cho kĩ đi!"
Nói xong, Phó Quân Tiêu lạnh lùng đóng cánh cửa "Rầm"
một tiếng.
Nếu không phải vì ông nội và mẹ anh thích Tô Hoài Lan, khiến anh buộc phải che giấu tình yêu của mình với Kỳ Anh, thì anh đã sớm cho người phụ nữ này biến mất khỏi tầm mắt của mình từ lâu rồi.
Nói anh cặn bã, hư hỏng cũng được.
Tất cả những thứ này là do Tô Hoài Lan tự kiếm đến.
Lời nói của Phó Quân Tiêu khiến Tô Hoài Lan đứng sững trước cửa phòng.
Thực ra, lòng dạ cô ta độc địa như vậy, nhưng anh cũng không làm gì cô ta cả.
Anh không yêu cô ta, không chạm vào cô ta, nhưng vẫn chuẩn bị chỗ ăn chỗ ở cho cô ta, thật sự là chỉ để che mắt Đồng Kỳ Anh thôi sao? Tô Hoài Lan nhíu mày suy nghĩ miên man, đột nhiên cô ta nghĩ ra điều gì đó.
Chẳng lẽ là...
Phó Quân Tiêu thực sự muốn để cô ta làm mợ cả của nhà họ Phó? Cô ta bất chước giọng nói của Kỳ Anh, bắt chước dáng vẻ của Kỳ Anh nên bây giờ đã có được vị trí đáng lẽ phải thuộc về Kỳ Anh rồi sao? Tô Hoài Lan lại một lần nữa hiểu sai ý của Phó Quân Tiêu, cô ta vô cùng đắc ý và kiêu ngạo, tự cho mình là đúng.
Ở dưới lầu, Đồng Kỳ Anh đã gọi taxi, nhưng mãi mà xe vẫn chưa đến.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đồng Kỳ Anh và bộ dạng chỉ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh của cô, thím Lưu bèn lên lầu nói chuyện này với Phó Quân Tiêu.
Tài xế Duy Quang đã tan làm, người có thể lái xe ở nhà lúc này, ngoại trừ Tô Hoài Lan và Phó Quân Tiêu ra thì không còn ai cả.
Phó Quân Tiêu bước xuống lầu, Tô Hoài Lan cũng đi theo sau.
Chỉ cần là chuyện diễn kịch ở trước mặt Đồng Kỳ Anh thì cô ta sẽ không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào.
Cô ta lập tức bước tới, năm lấy cánh tay của Phó Quân Tiêu.
Đồng Kỳ Anh ngước mắt lên nhìn, chợt bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Phó Quân Tiêu, trong đầu cô theo bản năng lại nhớ đến hình ảnh anh cưỡng bức cô lúc trước, trái tim cô không khỏi nhói lên một nhịp, toàn thân nổi da gà, vội vã quay mặt đi chỗ khác.
Nếu như là trước đây, anh và cô không biết thân phận của nhau, anh lầm tưởng cô là Tô Hoài Lan nên đối xử thân thiết như vậy, cô còn có thể hiểu được.
Nhưng loại chuyện vừa rồi, cho dù là anh bị người khác bỏ thuốc đi chăng nữa thì cô cũng không thể vượt qua rào cản trong lòng được.
Phó Quân Tiêu quả thực là một người đàn ông vô cùng tuấn tú, dù nhìn rất gần cũng không có điểm nào có thể chê cả.
Tuy nhiên, dù Phó Quân Tiêu có đẹp trai đến đâu thì anh vẫn là anh trai ruột của chồng cô, Phó Quân Bác, và cũng là anh cả của cô.
"Để anh đưa em đi."
Phó Quân Tiêu bước tới chỗ Đồng Kỳ Anh, định vươn tay giúp cô xách hành lý, nhưng anh lại thấy cô cúi đầu tự câm lấy hành lý của mình trong tay, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Anh có thể cảm nhận được sự phản kháng của cô đối với anh, trái tim anh chợt đau nhói, nhưng anh không thể làm gì khác được.
Lúc Phó Quân Tiêu ngước mắt lên nhìn Đồng Kỳ Anh, ánh mắt của anh rơi vào chiếc cổ trắng nõn của cô.
Lấp ló dưới mái tóc dài ấy là một vết hôn đã tím bầm lại.
Phó Quân Tiêu chợt giật mình, trong tâm trí anh hiện lên cảnh cô đang khóc lóc thảm thiết, nhưng anh vẫn bịt miệng cô lại và mạnh mẽ ép buộc cô.
Lúc này, trái tim của Phó Quân Tiêu như bị một con dao cảm sâu vào đến mức rỉ máu.
"Không cần, em đã gọi taxi rồi"
Đồng Kỳ Anh vừa nói xong thì điện thoại di động của cô rung lên, sau khi nhận cuộc gọi, sắc mặt cô lại càng tái nhợt hơn nữa.
Tài xế nói rằng bị tắc đường và không thể đến được chỗ của cô trong một thời gian ngắn nên anh ta đã hủy chuyến xe.
Tô Hoài Lan thấy vậy bèn đi tới trước mặt Đồng Kỳ Anh, cười nhẹ nói: "Kỳ Anh, vậy để chị đưa em ra ngoài."
"Vậy phải phiền đến chị dâu rồi.Cảm ơn chị!"
Đồng Kỳ Anh cúi đầu, cô không nhìn Phó Quân Tiêu nữa mà hơi khom người về phía Tô Hoài Lan.
Tô Hoài Lan buông lỏng cánh tay của Phó Quân Tiêu ra, liếc nhìn Phó Quân Tiêu đầy ẩn ý rồi chủ động nắm lấy tay của Đồng Kỳ Anh, mỉm cười: "Cảm ơn cái gì chứ, chúng ta là người một nhà mà."
Người một nhà...
Đồng Kỳ Anh khẽ cau mày.
"Nghe nói lần này em sẽ đến chỗ của Phó Quân Bác, chị nghĩ đó là một chuyện tốt.
À, nếu hai người chưa có kế hoạch có con trong thời gian này thì phải nhớ mang theo bao cao su nhé!"
Tô Hoài Lan tỉnh bơ nói.
Sau đó cô ta lặng lẽ liếc nhìn Phó Quân Tiêu.
Quả nhiên, sắc mặt của Phó Quân Tiêu vô cùng khó coi.
Tô Hoài Lan không khỏi thâm chế nhạo trong lòng.
Cho dù Đồng Kỳ Anh có sạch sẽ đến đâu đi nữa thì cũng phải trao thân cho Phó Quân Bác mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.