Chương trước
Chương sau
Mặc dù đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, cũng không biết là ai đã bỏ loại thuốc đó, hơn nữa anh cả đã nhầm cô với Tô Hoài Lan, thế nhưng...
Đồng Kỳ Anh vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Từ nay về Sau, chuyện này sẽ giống như một cái gai đâm vào tim cô, không thể thoát ra được.
Bên kia, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Tô Hoài Lan quyết định đến phòng của Phó Quân Tiêu một lần nữa để xem tình hình hiện tại của anh.
Người đàn ông trong Dạ Hoặc đã nói rằng loại mê hương này, ngoại trừ phát sinh quan hệ trên giường với phụ nữ ra thì không có thuốc nào có thể chữa khỏi được.
Cho dù Bác sĩ Watson có ở đó thì cũng vô dụng mà thôi.
Hơn nữa, đừng nói đến Watson, hôm nay trong nhà cũng không có vị bác sĩ nào cả.
Nếu như Phó Quân Tiêu không "muốn"
cô ta, anh định tự giải quyết thế nào đây? Lễ nào anh định ở trong phòng "tự xử"
một mình sao? Tô Hoài Lan vô cùng tò mò.
Khi cô ta bước tới cửa phòng của Phó Quân Tiêu, một cơn gió lạnh đột ngột ập đến sau lưng khiến cô ta rùng mình.
Cô ta còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì một bàn tay to lớn đã bóp chặt lấy cổ cô ta, ép cô ta vào tường.
"Tô Hoài Lan! Cô hết lần này đến lần khác thử thách giới hạn của tôi, cô chán sống rồi sao?"
Giọng nói lạnh lùng của Phó Quân Tiêu vang lên bên tai Tô Hoài Lan.
Tô Hoài Lan cố gắng bình tĩnh lại, cô ta ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt đen lạnh lẽo của Phó Quân Tiêu.
Đôi mắt của anh trong suốt, nhưng giữa hàng lông mày của anh lại lộ ra vẻ tàn độc.
Bọt nước trên tóc anh lăn dài xuống trán, áo sơ mi trắng sạch sẽ dính chặt vào cơ ngực cường tráng, cơ thể anh tỏa ra mùi sữa tắm thơm mát.
Có lẽ tác dụng của thuốc trong cơ thế anh đã tiêu tan.
Đàn ông làm loại chuyện đó xong dường như đều thích đi tắm...
Tô Hoài Lan khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, học theo cách nói của Đồng Kỳ Anh, nhẹ giọng đáp: "Anh cả, anh làm cái gì vậy? Muốn bóp chết em sao?"
Dù sao thì cô ta cũng không còn đường lùi nữa.
Phó Quân Tiêu cau mày lại, bàn tay dần dân siết chặt hơn.
Tô Hoài Lan bắt đầu cảm thấy khó thở, trái tim đập loạn lên, hai mắt cô ta mở to nhìn chằm chằm vào Phó Quân Tiêu.
Anh...
Chẳng lẽ anh thực sự muốn giết cô ta sao? Không, sẽ không đâu! Phó Quân Tiêu đã từng ở trong quân đội, là một quân nhân, mà chức trách của quân nhân là cái gì? Không phải là bảo vệ quê hương đất nước, bảo vệ nhân dân sao? Phó Quân Tiêu nhất định sẽ không làm ra chuyện phạm pháp như giết người đâu! Trong lòng Tô Hoài Lan chắc chắn như vậy, nhưng sức mạnh từ đôi tay của Phó Quân Tiêu càng lúc càng tăng, cô ta gần như không thể thở được.
"Thịch...
Thịch..."
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân chậm rãi.
Lúc này Phó Quân Tiêu mới nhớ ra rằng hành lý của Kỳ Anh vẫn còn ở trong phòng của mình, vì vậy anh buông Tô Hoài Lan ra, rồi nhanh chóng vác cô ta lên vai, đưa cô ta vào trong phòng làm việc.
Vừa vào đến phòng làm việc, anh liền ném Tô Hoài Lan xuống đất, còn chưa kịp đóng cửa phòng lại.
Tô Hoài Lan lồm cồm bò dậy, thấy Phó Quân Tiêu đột nhiên hành động kỳ quái như vậy, cô ta nghĩ thâm, có lẽ là Đồng Kỳ Anh đã tới rồi.
Cô ta lập tức bất chấp tất cả, nhanh chóng lột sạch quần áo trên người mình, sau đó nhảy lên người Phó Quân Tiêu.
Sau khi tắm rửa xong, Đồng Kỳ Anh lại rón rén trở lại phòng của Phó Quân Tiêu, cô phải lấy lại hành lý của mình thì mới có thể rời khỏi đây được.
Cô nhớ rằng mình đã để hành lý ở trước cửa phòng làm việc của Phó Quân Tiêu.
Anh cả lúc đó dường như đã ngất đi rồi, chắc sẽ không tỉnh lại sớm như vậy đâu! Nhưng Đồng Kỳ Anh vừa bước tới cửa phòng thì đã nghe thấy tiếng thở dốc của Tô Hoài Lan từ bên trong vọng ra.
Cửa phòng làm việc vẫn mở, cô cũng không cố ý nhìn vào bên trong phòng nhưng vẫn thoáng thấy một thân người trắng nõn, trần như nhộng đang nhấp nhô trên một người cao lớn khác.
Đồng Kỳ Anh vội vã nhấc hành lý lên rồi lặng lẽ rời đi.
Phó Quân Tiêu nhìn thấy Đồng Kỳ Anh đã đi khỏi liên lập tức vươn tay đẩy Tô Hoài Lan trên người mình ra.
Quần áo anh vẫn chỉnh tê, nhưng cô ta thì đã trần như nhộng.
Vừa rồi, nhân cơ hội ở trên người anh, cô ta lợi dụng quyến rũ, xoa nắn dụ dỗ anh đủ kiểu, nhưng anh vẫn như cũ, không có bất kỳ phản ứng gì đối với cô ta.
Tô Hoài Lan nhặt chiếc váy dưới đất lên, chậm rãi mặc vào.
Vừa rồi bởi vì ngôi quay lưng lại với cửa nên cô ta không biết Đồng Kỳ Anh đến đây để làm gì.
Có thể Đồng Kỳ Anh muốn nói gì đó, nhưng khi đến lại nhìn thấy cảnh tượng say đảm này của Tô Hoài Lan và Phó Quân Tiêu nên đành phải ra về.
Bất kể là vì lý do gì đi nữa thì Tô Hoài Lan vẫn cảm thấy thật hả hê.
Đúng lúc này, Phó Quân Tiêu lấy điện thoại di động ra và gọi cho Quản gia Lưu ở Biệt uyển dựa núi, Thành phố Cung Huy.
"Chú Lưu, sai người đến đưa Tô Hoài Lan về chỗ chú, để mắt đến cô ta cho tôi."
Phó Quân Tiêu lạnh lùng ra lệnh.
Tô Hoài Lan kinh ngạc nhìn Phó Quân Tiêu, hỏi lại: "Anh muốn giam cầm em sao?"
"Tô Hoài Lan, không phải cô muốn trở thành mợ cả của nhà họ Phó sao? Được! Tôi sẽ thành toàn cho cô! Từ bây giờ, cô sẽ là mợ cả ở Biệt uyển dựa núi."
Phó Quân Tiêu nói chuyện với Quản gia Lưu xong, lạnh lùng quay ra nói với Tô Hoài Lan.
Tô Hoài Lan trợn mắt, nghiến răng phản bác: "Phó Quân Tiêu, anh thả em ra, em không muốn làm mợ cả nhà họ Phó."
"À, chờ tôi thanh toán xong món nợ của đơn thuốc mà cô kê cho tôi, hiển nhiên lúc đó tôi sẽ để cho cô cút càng xa càng tốt!"
Phó Quân Tiêu khẽ nheo đôi mắt đen lại, tàn nhân quát lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.