Mặc dù đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, cũng không biết là ai đã bỏ loại thuốc đó, hơn nữa anh cả đã nhầm cô với Tô Hoài Lan, thế nhưng...
Đồng Kỳ Anh vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Từ nay về Sau, chuyện này sẽ giống như một cái gai đâm vào tim cô, không thể thoát ra được.
Bên kia, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Tô Hoài Lan quyết định đến phòng của Phó Quân Tiêu một lần nữa để xem tình hình hiện tại của anh.
Người đàn ông trong Dạ Hoặc đã nói rằng loại mê hương này, ngoại trừ phát sinh quan hệ trên giường với phụ nữ ra thì không có thuốc nào có thể chữa khỏi được.
Cho dù Bác sĩ Watson có ở đó thì cũng vô dụng mà thôi.
Hơn nữa, đừng nói đến Watson, hôm nay trong nhà cũng không có vị bác sĩ nào cả.
Nếu như Phó Quân Tiêu không "muốn"
cô ta, anh định tự giải quyết thế nào đây? Lễ nào anh định ở trong phòng "tự xử"
một mình sao? Tô Hoài Lan vô cùng tò mò.
Khi cô ta bước tới cửa phòng của Phó Quân Tiêu, một cơn gió lạnh đột ngột ập đến sau lưng khiến cô ta rùng mình.
Cô ta còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì một bàn tay to lớn đã bóp chặt lấy cổ cô ta, ép cô ta vào tường.
"Tô Hoài Lan! Cô hết lần này đến lần khác thử thách giới hạn của tôi, cô chán sống rồi sao?"
Giọng nói lạnh lùng của Phó Quân Tiêu vang lên bên tai Tô Hoài Lan.
Tô Hoài Lan cố gắng bình tĩnh lại, cô ta ngước mắt lên, bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1681012/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.