Chương trước
Chương sau
Cứ để cho Phó Quân Tiêu đợi chờ trong vô vọng đi...
Khi Tô Hoài Lan nghĩ đến đây, cô ta cảm thấy mình đã hành hạ được tâm lý của Phó Quân Tiêu, nên cảm thấy rất vui Sướng.
Đồng Kỳ Anh cau mày lại, không nói gì.
Hiện giờ, cô không còn tâm trạng nào để nói chuyện với hai người họ nữa, lúc này cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Tô Hoài Lan cũng không nói thêm gì nữa, cô ta quay sang lấy chìa khóa xe của Phó Quân Tiêu, sau đó nắm lấy tay của Đồng Kỳ Anh rồi dân cô đi ra ngoài.
Vào thời khắc này, rốt cuộc Phó Quân Tiêu cũng nhận ra rằng vì chuyện đó mà anh đã đẩy mối quan hệ giữa anh và Kỳ Anh vào vực thẳm.
Nhất định Kỳ Anh sẽ nghĩ rằng anh rất dơ bẩn! Vừa rồi trong ánh mắt của cô, anh nhìn thấy sự ghét bỏ vô cùng trong đó.
Sau khi Tô Hoài Lan và Đồng Kỳ Anh rời khỏi nhà riêng chưa được bao lâu thì Nhiên Hoàng Minh đã trở lại.
Bác sĩ vốn nhạy bén nên khi thấy thấy sắc mặt của Phó Quân Tiêu không tốt, Nhiên Hoàng Minh đã chủ động gọi Phó Quân Tiêu sang phòng làm việc của mình.
Phó Quân Tiêu không định nói với Nhiên Hoàng Minh về vết thương của mình, thế nhưng Nhiên Hoàng Minh là bác sĩ tư nhân của anh, sao anh ta có thể nghe anh nói qua loa được.
Nhiên Hoàng Minh nhanh nhẹn sát trùng vết thương ở trên đùi của Phó Quân Tiêu một lần nữa để tiêu độc, sau đó phát hiện máu trên băng gạc cũ có màu đen, anh ta liền lấy máu trên băng gạc cũ để tiến hành xét nghiệm.
Một lúc lâu sau...
"Sao cậu lại có thể trúng độc "cỏ Minh Dương"vậy?"
Nhiên Hoàng Minh câm ống nghiệm trong tay, anh ta nhìn băng gạc dính máu trong ống nghiệm chuyển sang màu xanh lam, không khỏi kinh ngạc hỏi lại.
Phó Quân Tiêu khẽ cau mày, im lặng không nói gì.
Nhiên Hoàng Minh đặt ống nghiệm lên giá, chậm rãi nói: "Loại cỏ Minh Dương này, tớ đã thấy trong hai cuốn sách của bà ngoại Đồng Kỳ Anh là "Tuyển tập ngàn cây"và "Nhật ký luyện thuốc".
Loại cỏ này sau khi được phơi khô, nghiền nhỏ như bột phấn thì có thể đốt như đốt đàn hương, không màu, không mùi, chỉ cần là động vật giống đực hít phải sẽ kích thích ham muốn tán tỉnh, giao phối.
Nếu không chích máu kịp thời sẽ khiến cho huyết mạch của phái nam sôi sục, thất khiếu đổ máu mà chết.
Mà nếu như phái nam bị nhiễm cỏ Minh Dương sau đó phát sinh quan hệ với phái nữ, chất độc sẽ qua t*ng trùng đi vào trong cơ thể người phụ nữ, nó sẽ giết chết các tế bào trứng, từ đó đạt được hiệu quả tránh thai.
Trúng loại độc này, máu sẽ chuyển thành màu đen, còn nếu nhỏ vào trong nước muối sẽ chuyển sang màu xanh lam.
Loại cỏ này thường được dùng trong các cổ thuật."
"Cậu đang nói cái gì vậy?"
Đôi mắt của Phó Quân Tiêu trợn tròn vì kinh ngạc, con ngươi đen co rút lại.
Nếu như là "Tuyển tập ngàn cây"
và "Nhật ký luyện thuốc"
của bà ngoại Kỳ Anh thì hẳn Kỳ Anh cũng sẽ biết loại cỏ này...
Vậy nên vê sau Kỳ Anh không phản kháng lại anh nữa là vì cô muốn cứu anh sao? Nghĩ đến đây, Phó Quân Tiêu lại cảm thấy thật may mắn.
Cũng may là anh không thực sự ép buộc Kỳ Anh, nếu không nhất định sẽ làm tổn thương cơ thể của cô.
"Cái này là do mợ chủ mang về để thêm phần hứng thú sao?"
Nhiên Hoàng Minh nhướng mày hỏi đùa.
Phó Quân Tiêu không gật đầu, nhưng anh cũng không phủ nhận.
Nhiên Hoàng Minh hơi cau mày, sau đó lo lắng nói: "Xem ra loại thuốc đã bị đưa vào thị trường.
Cậu có muốn đi kiểm tra một chút không? Đề phòng xảy ra tai nạn chết người thì sẽ rất phiền phức."
"Được rồi, tớ sẽ âm thầm giải quyết vấn đề này."
Phó Quân Tiêu bắt đầu suy nghĩ xa hơn.
Anh luôn có cảm giác có người muốn lợi dụng Tô Hoài Lan đế gián tiếp hại anh...
Có lẽ do anh đã suy nghĩ quá nhiều, cũng có thể chỉ là sự trùng hợp mà thôi.
Tô Hoài Lan chở Đồng Kỳ Anh đến ga tàu.
Trước khi Đồng Kỳ Anh lên tàu, cô vẫn quay lại nói "Cảm ơn"
rất lễ phép với Tô Hoài Lan, sau đó mới kéo hành lý đi vào nhà ga.
Kỷ thực, nhìn bóng lưng của Đồng Kỳ Anh lúc này, Tô Hoài Lan rất muốn nhấn ga, lao xe tới đâm chết Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh dường như luôn được ông trời phù hộ, cô ta thật sự có cơ hội được kết hôn với cậu hai nhà họ Phó.
Trong mắt Tô Hoài Lan, Đồng Kỳ Anh chỉ xứng đáng với loại đàn ông như Hà Tuân Định mà thôi.
Đồng Kỳ Anh vào trong nhà ga xong, Tô Hoài Lan liên lái xe rời đi.
Cô đã liên lạc với Phó Quân Bác rồi, anh ấy sẽ đón cô ở ga cuối.
Bên ngoài phòng vệ sinh nữ trên tàu, Đồng Kỳ Anh đang rửa tay sau khi đi vệ sinh.
Cô thấy một cô gái trẻ đang trang điểm nên đã hỏi mượn cô ấy một ít phấn nên để che đi dấu hôn nổi bật trên cổ.
Đồng Kỳ Anh cúi xuống rửa mặt, sau lưng cô chợt có một người đàn ông nổi tiếng đi qua, cô lập tức cảm thấy cả người vô cùng khó chịu mà không thể giải thích được lý do.
Buồn nôn, ghê tởm...
Đồng Kỳ Anh nhíu chặt mày, cô vội vã chạy về chỗ ngồi của mình.
Phó Quân Tiêu đã gây ra một bóng đen tâm lý nghiêm trọng trong lòng cô, bây giờ khi nhìn thấy bất cứ một người đàn ông nào tiến lại gần, cô liền có một cảm giác sợ hãi đến rợn cả tóc gáy.
Cô ngồi ngây ngốc một hồi, cuối cùng tàu cũng đến ga cuối.
Đồng Kỳ Anh kéo hành lý, đi theo đám đông để xuống tàu.
Cô nhớ rằng khi cô lên tàu đang là lúc chiều tà, mặt trời còn treo vắt vẻo ở chân trời, mà giờ đây khi cô rời ga, bâu trời đã tràn đầy ánh sao.
Nơi đây là thành phố nổi tiếng với thiên đường mua sắm sầm uất.
Phó Quân Bác đang đậu xe ở ven đường, đầu anh ấy tựa vào xe.
Anh ấy mặc một bộ quần áo thường ngày màu trắng, đang thảnh thơi đứng hóng gió, bộ dạng vô cùng điển trai, thu hút sự chú ý của rất nhiều cô gái.
Ngay khi Đồng Kỳ Anh vừa bước ra khỏi nhà ga, ánh mắt của Phó Quân Bác đã gần như dán chặt vào cô từ một khoảng cách rất xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.