Chương trước
Chương sau
Tất nhiên là Lý Dạ Lạc không dám làm gì người đàn ông này trong “Dạ Mị”, để tới khi đi ra bên ngoài rồi thì anh ta càng thêm không có cách nào đối phó với anh. 
Chuyện này trái không được, phải không được, Lý Dạ Lạc cảm thấy hẳn là anh ta nên làm ra một chút gì đó. Đúng lúc này, anh ta không biết là ai trong đám bạn của mình nhặt chai rượu lên, đột nhiên đập về phía Phó Quân Tiêu. 
Ánh mắt Phó Quân Tiêu hơi trầm xuống, nhanh nhẹn xoay người sang một bên.
Không ngờ, bình rượu lại như là mọc cánh, chuẩn xác không có sai mà lệch nhắm thẳng vào giữa lông mày của Lý Dạ Lạc, đánh đến hai mắt anh ta thấy rất nhiều ngôi sao bay vòng vòng.
“Cậu Lýt “Cậu Lý!” “Cậu Lý, anh không sao chứ?” “Đồ chết bầm! Sao mày lại dám đánh cậu Lý cơ chứ?” Ngay sau đó, hiện trường trở nên hỗn loạn. Hai bên nhanh chóng xuất hiện mười mấy người mặc đồ đen, đánh hội đồng cùng đám bạn của Lý Dạ Lạc.
Phó Quân Tiêu lùi sang một bên, bình tĩnh mà ngồi ở trên ghế dài, từ trong túi áo lấy ra một hộp xì gà, rút ra một cây, bình tĩnh mà châm lửa, nhàn nhã thoải mái hút thuốc. 
May mắn là anh đã xuất ngũ, nếu vẫn chưa xuất ngũ, việc kéo bè kéo lũ đánh nhau như thế này, anh còn phải băn khoăn bản thân có đang xúc phạm quân pháp hay không. Tối hôm qua, cấp dưới của Lý Dạ Lạc đem một gậy đánh vào lưng anh đến bây giờ vẫn còn bị thương, anh còn chưa tìm anh ta tính sổ, vừa vặn, giờ phút này thù mới hận cũ cùng nhau thanh toán một lượt luôn, đỡ cho ngày sau anh phải nhớ mãi chuyện này.
Bên này xảy ra ẩu đả, bên nội bộ cấp cao của "Dạ Mị" tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Vì để không kinh động đến cảnh sát, Phí Ngọc Nam cử vệ sĩ ra đây tới giải quyết, ai ngờ những người ông ta phái tới đều bị vệ sĩ của Phó Quân Tiêu đánh bại. 
“Cậu Tư, anh tính xử lý đám cặn bã này như thế nào?” Hàn Mậu Tinh dẫn theo anh em chế phục tên đầu đàn gây chuyện, tay tùy ý nắm lấy cổ áo của Lý Dạ Lạc, ném tới trước mặt Phó Quân Tiêu. 
Trước kia bọn họ làm bộ đội đặc chúng đi theo cậu Phó vào sinh ra tử, sau khi xuất ngũ thì trở thành vệ sĩ tư nhân của anh. Nhóm vệ sĩ bọn họ, đều là thông qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra của bộ đội đặc chủng mà thành. 
Chỉ với đám vệ sĩ, băng đảng nhỏ như thế này, tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ. Sau khi Phí Ngọc Nam biết được đội vệ sĩ mà mình phải đi đã bị người đàn ông mang phong phạm vương giả này chế phục, ông ta lập tức dẫn theo hai người phụ nữ xinh đẹp Đường Vẫn Kiều cùng Văn Minh Phương theo bên cạnh, chạy tới thể hiện sự ân cần Phó Quân Tiêu ngôi trên ghế dài trong sảnh lớn tối tăm, chỉ có mấy chỗ có ánh đèn màu lục lam của sân khẩu đảo qua. Mà Phó Quân Tiêu ngồi ở giữa ghế dài, bình tĩnh phun khói. 
Cả một nhóm người đang vây lại, không một ai thấy rõ biểu cảm khuôn mặt của Phó Quân Tiêu “Cậu Nhiên, ngài xem, chúng tôi kiếm tiền xưa nay dựa trên sự hòa khí.
Với cả câu lạc bộ “Dạ Mị” từ trước đến nay luôn mang lại niềm vui cho mọi người, không biết hôm nay xảy ra chuyện gì mà lại thành đánh nhau rồi?” Phí Ngọc Nam cung kính đứng ở bên cạnh Phó Quân Tiêu, cúi đầu khom lưng cười nịnh nọt nói. 
Thấy thế, Văn Minh Phương ngay lập tức hơi vặn thân, cô ta giống như con rắn thành tinh, ngôi xuống bên cạnh Phó Quân Tiêu, quyến rũ nói: "Vị này chính là cậu Nhiên đúng không? Cậu Nhiên, anh rộng lượng đừng chấp nhặt với bọn họ, hãy bỏ qua cho bọn họ đi!” Sở dĩ bọn họ gọi anh là "cậu Nhiên” hoàn toàn là bởi vì mẩy ngày này, anh vẫn luôn dùng tự ý dùng danh nghĩa Nhiên Hoàng Minh để tặng thưởng cho “Tạ Liên". Cả đám người của câu lạc bộ “Dạ Mị”, cũng không biết người đàn ông này có địa vị gì, chỉ biết đến duy nhất một điều, người đàn ông này chính là đại gia.
Hiện tại vấn đề I, hình như là bọn họ chọc đến vị này đại gia này trước, cho nên, muốn giải quyết cho xong việc, thật là có chút khó khăn.
Đường Văn Kiều thấy là chiêu mỹ nhân kế của Văn Minh Phương hoàn toàn không ăn nhằm gì với vị này đại gia này, đột nhiên khiến cô nghĩ tới một người. 
Đó chính là Đồng, Kỳ, Anh! Trước mắt là hai vị “cậu Nhiên” cùng "cậu Lý” này, bọn họ đều là bởi vì Đồng Kỳ Anh mới gây ra chuyện này mà? Bây giờ, chỉ cần cô ấy gọi Đồng Kỳ Anh tới đây, không phải là đã giải quyết xong vụ rắc rối này rồi sao? Đường Văn Kiều nghĩ đến cách giải quyết này, cô ấy lập tức chạy sang một bên, bí mật gọi điện thông báo cho Đồng Kỳ Anh. 
Lúc này Đồng Kỳ Anh đang ngủ, nhưng bị tiếng chuông cuộc gọi của Đường Văn Kiều đánh thức. 
Cô mới vừa uống thuốc, đầu còn hơi hơi nóng. 
Vốn dĩ muốn trực tiếp tắt điện thoại đi, nhưng vô tình nhìn thấy trên màn hình, cuộc gọi đến từ: Đường Văn Kiều. Đồng Kỳ Anh lúc này mới ấn nghe điện thoại, chào hỏi trước một tiếng: “Chị dâu, đã trễ thế này, chị tìm em có chuyện gì sao?” “Tạ Liên! Để chị nói cho em biết! Xảy ra chuyện lớn rồi!" Đường Văn Kiều kêu lên ra vẻ khoa trương. 
Đồng Kỳ Anh lúc này chỉ cảm thấy chóng mặt nhức đầu, yếu ớt mà hỏi lại: “Có chuyện lớn gì vậy?” "Hiện tại chị cân em tới câu lạc bộ Dạ Mị một chuyến, bằng không, chỉ sợ nơi này sẽ xảy ra án mạng!” Đường Vẫn Kiêu kinh sợ hét vào trong điện thoại. 
Đồng Kỳ Anh không cho là đúng mà phản bác: “Nếu xảy ra chuyện liên quan đến mạng người, chị gọi điện báo cho cảnh sát không phải là được rồi sao? Tìm em làm cái gì? Em cũng không phải là cảnh sát! Đủ rồi, em không nói chuyện với chị nữa. 
Em bị cảm, có chút không thoải mái, đang rất buồn ngủ!” “Này này này! Đừng tắt máy mài! Kỳ-Anh, em chồng tốt của chị ơi. 
Em cũng biết đấy, mấy câu lạc bộ giống như của bọn chị, nếu đêm nay mà gọi cảnh sát đến thì những ngày tháng sau cũng đừng nghĩ đến việc làm ăn! Nhóm người tối nay tới gây chuyện, đều là người của cậu Nhiên cùng và cậu Lý. Những rắc rối này còn không phải đều là bởi vì em mà ra sao? Bây giờ nếu em còn là không chịu ra mặt, chị thấy thái độ của cậu Nhiên kia, chỉ sợ là muốn băm nhỏ Lý Dạ Lạc!” Đường Vấn Kiêu đúng là đã đem chuyện xé to ra, nhưng cô ấy cũng là bất đắc dĩ mới phải sử dụng cách cuối cùng này. 
Đồng Anh Kỳ đột nhiên nghĩ tới câu nói kia của Văn Minh Phương, vì thế cô đem nguyên vẹn câu nói trả cho Đường Văn Kiều: “Chị dâu, Văn Minh Phương từng nói với em. Trong “Dạ Mị” này em không cần phải giả làm thánh mẫu. 
Tốt nhất chuyện của người khác em không nên quản. 
Cho nên, em vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà mà ngủ thôi!” "Này này này! Làm sao có thể như vậy! Đây cũng không phải là chuyện của ai khác! Đây chính là việc của em! Tự bản thân em trêu chọc đến đào hoa mà ra, em mau nghĩ biện pháp tới ngăn nước cứu người đi ra khỏi thảm hoạ đi! Nếu em không tới, chị dâu này của em sợ là sẽ chịu liên lụy đó!” Đường Văn Kiều vội đến mức dậm chân. Đồng Kỳ Anh bị Đường Vẫn Kiều này năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng cũng bị thuyết phục, sau khi tắt điện thoại, cô không thể không đứng dậy, cầm theo chìa khóa cùng điện thoại di động, nhét mặt nạ lông vũ vào trong túi, rồi đi ra cửa. 
Đã trôi qua một lúc lâu, ba bên vẫn đang giằng co như cũ. Dù rằng Phí Ngọc Nam cùng Lý Dạ Lạc cũng đã nhận lỗi, nhưng hình như cái cậu Nhiên kia không có ý muốn thả người. Cậu Lý này chính là hết năm lân năm lần bảy lượt tới tìm Phó Quân Tiêu anh khiêu khích, sao có thế dễ dàng vì nói xin lỗi mà anh thả người chứ? Còn có vị ông chủ Phí Ngọc Nam kia nữa, không phân rõ trắng đen, đã phái một nhóm vệ sĩ công phu mèo quào tới đánh nhau với bọn họ, đây chính là tự đi tìm đường chết. 
Trong lúc Phí Ngọc Nam lo lắng đến sứt đầu mẻ trán, Văn Minh Phương lại ở bên cạnh khoe phong thái mà cũng không làm nên chuyện gì, Đường Văn Kiêu đã kéo tay Đồng Kỳ Anh tới, nói to một tiếng: “Tạ Liên, mau tới đây làm quen với cậu Nhiên một chút. 
Anh ấy chính là người mấy ngày này, đêm nào cũng có thưởng lớn cho em.” Mọi người sau khi nghe được tiếng nói của Đường Văn Hê, đồng loạt lùi ra sau tạo thành một lối đi. Văn Minh Phương thấy thế, thức thời đứng dậy đi ra chỗ khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.