“Không muốn... không muốn... Phó Quân Bác, mau cứu em! Cứu em với!" Đồng Kỳ Anh đột nhiên nói mớ trong mơ màng, khiến Phó Quân Bác giật mình hoảng sợ.
Phó Quân Bác vội vàng cầm lấy đôi tay đang ở giữa không trung vùng vẫy loạn xạ của Đồng Kỳ Anh, gắt gao khoá chặt ở trên ngực của chính mình, giọng điệu lo lắng gọi một tiếng: “Đồng Kỳ Anh, em không cần phải sợ, anh đang ở đây!” Hình như cô nghe thấy, an tâm hạ tay xuống, chậm rãi mở to mắt.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh chính là người đàn ông mà cô luôn nhớ đến, lập tức ngồi dậy, nhào vào trong lòng ngực của anh ta.
Phó Quân Bác vui mừng mà cười cười, vừa ôm Đồng Kỳ Anh vào trong ngực, vừa vỗ về vừa nhẹ nhàng mà vuốt sống lưng cho cô, an ủi nói: “Em có gặp ác mộng cũng không cần phải sợ! Có anh ở đây! Anh vẫn sẽ luôn ở đây!” Mà giờ khäc này đây, Đồng Kỳ Anh lại trốn sâu ở trong ngực anh ta, giọng nói nghẹn ngào khóc rống liên tục nói xin lỗi: “Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!” “Kỳ Anh, em bị làm sao vậy?” Phó Quân Bác đau lòng mà nhíu mày.
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới tự ý thức được bản thân thất thố, lập tức cần chặt môi, chỉ có thể nghe tiếng khóc “huhu” nức nở của cô.
Cô cũng không thể nói cho anh rằng cô bị chính cái người đàn ông mà cô đã cứu cưỡng hôn, chỉ còn thiếu chút nữa sẽ gần như bị anh cưỡng bức. Tất cả đau đớn này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/1680914/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.