Anh vừa bắt máy, một giọng nói mềm mại như nước, nỉ non như mèo con vang lên:
-" Anh đi đâu vậy? Sao còn chưa về với em? Kỳ Kỳ đợi anh trở về cùng ăn cơm." Trong giọng nói còn phần ủy khuất.
-" Kỳ Kỳ ngoan, ăn cơm trước với chị Lý. Anh xong việc sẽ trở về cùng em. Trở về sẽ mua bánh ngọt cho em." Anh bên qua điện thoại mà dịu giọng dỗ dành
cô.
-"Dạ." Cô ngoãn ngoãn cúp máy, ăn cơm, sau đó đi tắm rồi ở trong phòng ngủ đợi anh trở về. Mở ti vi xem hoạt hình đến tận khi mắt sắp không mở nổi nhưng cô vẫn nháo nhác đợi anh.
Không thể kiên nhẫn nổi nữa, cô liền ôm chăn đến phòng khách ngồi chờ anh về dù chị Lý có nói cô đi nghỉ ngơi sớm cô cũng nhất quyết không nghe. Nhưng Giai Kỳ đâu biết, lúc anh nói muốn trở về nhà thì Đồng Nhã đã ở một bên rơi nước mắt ủy khuất nói với Nam Phong, trong thời gian thai kỳ này tâm lý cô không ổn định lắm, thường gặp ác mộng sợ hãi nên anh đành ở lại bên cạnh cô ta.
Sáng hôm sau anh trở về sớm để thay đồ và chuẩn bị tài liệu đến công ty thì bắt gặp ở phòng khách có thân ảnh nhỏ đang ngủ co ro trong chăn ở trên sofa. Giờ vẫn còn khá sớm so với giờ cô đi học nên anh đã quyết định bế cô về phòng ngủ để Giai Kỳ ngủ thêm một chút. Ai ngờ vừa đặt cô xuống giường đã liền tỉnh, vẫn là giọng ngái ngủ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-anh-xin-loi/3652083/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.