-" Anh à, em nhớ anh lắm đấy, sao giờ anh mới đến?" Cô ta nũng nịu, nỉ non trong ngực anh, nhưng thái độ Nam Phong vẫn lạnh nhạt gỡ tay Đồng Nhã ra khỏi thân thể mình, sau đó giữ lấy bả vai cô ta hỏi:
-"Em biết lâu chưa?"
-"Em biết hai ngày rồi, nhưng em phân vân không biết có nên nói cho anh không, vì anh còn vợ nữa mà. Lúc biết được bản thân có em bé em vừa vui vừa sợ. Anh biết không?" Cô ta vẫn là vừa thao thao bất tuyệt, lại vừa thể hiện bộ dạng ủy khuất, hiểu chuyện thường thấy ở các bé ba. Nhưng anh giờ phút này tất cả đều không lọt tai liền hỏi lại:
-" Nhưng mỗi lần quan hệ chúng ta đều có biện pháp phòng tránh mà."
-" Em làm sao mà biết được. Anh thái độ như thế là không muốn nhận đứa nhỏ này đúng không?" Cô ta bắt đầu bù lu bù loa, hờn dỗi.
-" Anh không có, chỉ là nhất thời ngạc nhiên chưa thích nghi kịp thôi, em đừng khóc." Anh dìu cô đến ghế sô pha ngồi xuống dỗ dành.
-" Được rồi. Em cũng không trách anh nhưng anh đừng như thế nữa nha. Em bây giờ mang bảo bối trong người nên tính khí thất thường nhạy cảm, anh phải thông cảm cho em nha." Đồng Nhã với bộ dáng nai con yên phận trong lòng
anh.
-" Nhưng em đã đi kiểm tra chưa? Bé nhỏ hiện tại thế nào?" Anh nhẹ giọng hỏi cô ta, nhưng thâm tâm vẫn là tâm lý ngờ vực.
-"Em đã kiểm tra rồi, bạn nhỏ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-anh-xin-loi/3650782/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.