Khi đám người kia vừa rời đi, cậu liền chạy đến bên cô hỏi han:
-" Cậu có sao không? Bọn họ có làm gì cậu không?"
-" Tớ không sao. Cảm ơn cậu nhé." Cô mỉm cười với Tư Trung. Qua sự việc vừa rồi, khoảng cách giữ Tư Trung và Giai Kỳ cũng được rút ngắn lại một chút.
Từ đó bọn họ mỗi khi học cùng lớp, cậu ta sẽ chủ động đến ngồi cạnh cô, cô cũng không còn cự tuyệt nữa.
-" Làm tốt lắm, cầm lấy" Cậu ta đưa cho người kia một xấp tiền.
-" Được, lần sau có việc gì cứ gọi bọn này một tiếng"
Trong nhà vệ sinh, đang diễn ra cuộc trao đổi giữa Tư Trung và nhóm người trên sân thể chất khi nãy. Sau đó bọn họ rời đi mỗi người một ngả.
Buổi tối anh lại đến trường đón cô như bình thường. Vừa lên xe cô đã hí hửng kể cho anh nghe về người bạn đáng yêu kia:
-"Em chào anh ạ."
-" Ừ, hôm nay đi học vui vậy sao?" Anh quay qua nhìn cô nuông chiều hỏi.
-" Đúng, rất vui. Hôm nay, một nhóm người muốn bắt nạt em. Nhưng may mắn có Tư Trung đến kịp thời, cứu em khỏi bọn họ." Cô kể về cậu ấy với ánh mắt long lanh, lấp lánh.
-"Là cậu bạn hôm trước cùng em đứng ở cổng trường đợi anh sao?"
-" Dạ, đúng rồi."
-" Vậy lúc nào anh cũng muốn gặp cậu ấy một hôm để xem người tốt bụng mà em nói như thế nào." Anh chống tay lên vô lăng quay qua nhìn cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoc-anh-xin-loi/3650323/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.